Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 706: Như Chim Non Về Tổ

Chương 706: Như Chim Non Về Tổ

Khương Chi cũng không thèm để ý, cô nói: “Thi Liên Chu gọi anh đến đây làm gì thì hẳn là anh đã biết rồi.”

Mạnh Lam thành thật gật đầu, có vẻ anh ấy biết nói nhiều sẽ sai nhiều.

Trái lại Khương Chi rất hài lòng với tính cách này của anh ấy: “Vậy được rồi, tôi giao ngọn núi Chi Tử phía sau thôn Khương Gia kia cho anh, cần phải thu hoạch tài nguyên trên núi hoang đó, chỉ cần là những thứ có thể cho vào miệng thì hái toàn bộ về đây cho tôi.”

Ngẫm nghĩ một lát, vẻ mặt Mạnh Lam tỏ ra khó xử nhưng lời nói ra lại rất thành thật: “Bà chủ, nhận biết về cây trồng của chúng tôi rất hữu hạn, có lẽ không thể hái hết toàn bộ trở về đây đâu.”

Khương Chi nghẹn họng.

Khóe miệng của cô co rút, sau khi để tâm trạng ổn định rồi, cô mới nói: “Hôm nay tôi có việc phải làm nên sẽ đi một chuyến đến huyện Thấm, chờ tôi trở về, tôi sẽ tự mình dẫn các anh lên núi một lần, hễ là những thứ mà tôi hái thì đều có thể thu hoạch được, còn hôm nay các anh nghỉ ngơi cho tốt trước đi.”

Sắc mặt Mạnh Lam càng khó xử hơn: “Ông chủ đã dặn chúng tôi phải mau chóng giúp bà chủ san bằng ngọn núi Chi Tử đó cho nhanh mới được.”

Khương Chi phải hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, cô nghiêm túc nhìn về phía Mạnh Lam: “Tôi nói thế nào, các anh làm như thế đó.”

Có lẽ thấy Khương Chi đã không còn kiên nhẫn nữa nên Mạnh Lam lập tức đứng thẳng lưng, cao giọng nói: “Vâng! Xin bà chủ yên tâm!”

Đầu Khương Chi đau nhức, cô khoác tay ra hiệu cho anh ấy có thể đi.

Mạnh Lam khẽ gật đầu, sau đó mới rời khỏi nhà xuất bản.

Tiểu Ngự đứng một bên chờ đợi, lo lắng, cậu bé vò đầu bứt tai nói: “Mẹ, bao giờ chúng ta đi?”

“Đi thôi!” Khương Chi ôm Tiểu Ngự, hai mẹ con đi về phía bến xe.

Trong khoảng thời gian này, cô vẫn không gián đoạn việc tập thể dục buổi sáng nên đạt được hiệu quả rất tốt, cô đã ôm Tiểu Ngự đi một đoạn đường dài nhưng cũng không có cảm giác thở không nổi, có lẽ sức khỏe của cô đã khôi phục rất tốt, đây thật sự là một dấu hiệu tốt.

Khương Chi và Tiểu Ngự lên xe, không bao lâu sau, hai người họ đã đến huyện Thấm."d o c f u l l . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í"

Tiểu Ngự được trở lại huyện Thấm một lần nữa, tâm trạng của cậu bé hơi kích động nhưng nhớ đến Cận Phong Sa thì Tiểu Ngự đã không đoái hoài đến niềm vui này nữa. Lúc ngồi trong xe taxi, cậu bé không ngừng hỏi: “Mẹ, bao giờ chúng ta mới đến xưởng luyện thép?”

Trong lòng Tiểu Ngự chỉ muốn mau chóng đến nơi, cậu bé không kịp chờ đợi, chỉ mong muốn được gặp Cận Phong Sa ngay.

Khương Chi nhếch môi, cô muốn phân tán sự chú ý của Tiểu Ngự: “Con nên suy nghĩ xem lát nữa mình sẽ nói gì với Cận Phong Sa!”

Tiểu Ngự hơi ngây người nhưng sau đó mặt mũi đã xệ xuống: “Con không để ông ấy và Dư Hồng Mai kết hôn với nhau!”

Đây là điều không nằm ngoài dự đoán của Khương Chi, câu nói này đúng là rất có phong cách của Khương Nam Ngự.

“Họ chỉ chuẩn bị kết hôn thôi, vẫn chưa kết hôn, nói không chừng con thật sự có thể ngăn cản họ đó.” Sắp đến xưởng luyện thép rồi nên Khương Chi cũng không để ý đến mấy lời dễ nghe để dỗ dành Tiểu Ngự nữa, tình hình cụ thể thế nào vẫn phải đợi đến xưởng thép mới biết được.



Xưởng luyện thép.

Vừa đến khu nhà ở, Tiểu Ngự đã nhanh chóng chạy lên lầu.

Lúc Khương Chi đuổi theo đến nơi thì Tiểu Ngự đang đập rầm rầm lên cánh cửa, vừa đập vừa gào lên: “Lão Cận, con đã về rồi! Cha mau mở cửa ra! Con đã về rồi!”

Rốt cuộc thì vẫn chỉ là một đứa nhỏ, vừa về đến nhà đã lập tức quên mất tâm trạng đau lòng và tức giận trước đó của mình, lúc này chỉ mong muốn nhìn thấy lão Cận, trông cậu bé như chim nhỏ tìm về tổ, gương mặt nhỏ bé xinh đẹp cũng tràn đầy sự vui mừng, sung sướng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận