Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 750: Suy Đoán

Chương 750: Suy Đoán

Trong nhà kho của xưởng may.

Khương Chi bán gần hết lâm sản cho hệ thống, chỉ để lại một phần, chuẩn bị ngày mai tặng cho các nhân viên xem như phúc lợi cho họ, vừa xem như lời giải thích cho sự biến mất của lâm sản, dù sao khi chuyển vào đây không ai biết trong giỏ trúc của cô chứa cái gì và chứa số lượng bao nhiêu.

Mà sau khi bán số lâm sản này, tài sản trong hệ thống của cô đã tăng vọt lên gần mười một vạn.

Hàng hóa trong thương thành của hệ thống rất phong phú, nếu cô chuẩn bị mở siêu thị cũng xem như giảm bớt rất nhiều nhân lực và vật lực, chỉ là trong quá trình vận hành vẫn không thể thiếu sự giúp đỡ của Thi Liên Chu, nếu không sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Tất nhiên, ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua mà thôi, dù sao hiện nay sản nghiệp của cô cũng đã nhiều, vẫn cần phải kinh doanh cho tốt từng hạng mục mới được, không thể gấp gáp.

Rời khỏi xưởng may, Khương Chi lại bình yên vô sự về đến nhà xuất bản.

Ở một góc khuất đầu đường có mấy tên dáng vẻ như lưu manh đang tụm lại một chỗ, bọn họ nhìn theo Khương Chi bước vào nhà xuất bản, một tên có mái tóc uốn xoăn thầm nói: “Đại ca, cơ hội tốt như vậy mà chúng ta không ra tay đúng là đáng tiếc!”

“Đã nhận tiền của người ta thì làm việc cho người ta, đối phương đã nói ngày mai thì chúng ta phải đợi đến ngày mai, nói mấy lời vô dụng như vậy làm gì?” Tên lưu manh cầm đầu ngậm điếu thuốc trong miệng, lạnh giọng trách cứ đàn em của mình.

“Hì hì, em cũng chỉ sợ bỏ qua cơ hội tốt. Em gái đó xinh đẹp biết bao, vô duyên vô cớ lại có lợi cho mấy anh em chúng ta rồi, xem ra vụ làm ăn này có lời rồi.” Tên tóc xoăn vuốt tóc mình, hí hửng nói.

“Ngu! Có thể khiến người ta chú ý đến, còn dùng tiền thuê chúng ta “chăm sóc” cô ta, mày cho rằng có thể dễ dàng đối phó sao? Tao đã nghe ngóng rồi, người phụ nữ này có mối quan hệ rất sâu với vị quan lớn được điều đến trấn Đại Danh này, sợ rằng sẽ rất khó chơi.”

“Không phải dễ kiếm được số tiền kia.” Tên cầm đầu lấy điếu thuốc xuống, hung hăng phun một bãi nước bọt, sắc mặt cũng khó coi.

Tên lưu manh tóc xoăn gãi đầu mình, tất nhiên hắn cũng không muốn bỏ qua vụ làm ăn này, vì vậy nhắm mắt nói: “Khó chơi sao? Vậy chúng ta lại đòi thêm một ít tiền nữa! Em thấy đối phương không phải người thiếu tiền, cùng lắm thì làm xong vụ này, chúng ta lập tức rời khỏi đây, đến thành phố Hải làm lưu manh?”

Tên cầm đầu liếc nhìn hắn mà không nói chuyện.

Tên tóc xoăn thấy vậy thì rụt cổ lại, sau đó không dám lên tiếng nữa.

“Ngày mai phải nhìn kỹ cho ông, hễ có cơ hội thì lập tức ra tay ngay, phải tốc chiến tốc thắng, con mẹ nó, đừng ham hưởng thụ mà chọc ra chuyện phiền phức gì đó, sau đó lập tức rời khỏi nơi này.”

Lời của tên cầm đầu vang lên trong không khí khiến không khí cũng trở nên lạnh lẽo hơn.



Ngày hôm sau, dì Lý vẫn đưa mấy đứa bé đến trường, mà đi theo họ còn có người của Mạnh Lam.

Người vừa đi, Khương Chi cũng nghênh ngang ra cửa ngay sau đó, cô đạp xe đạp đi dạo một vòng quanh chợ, mua không ít thứ đặt vào giỏ trước của xe đạp, sau đó mới chậm rãi lắc lư đi về phía thôn Khương Gia.

Mạnh Lam đã từng được đào tạo nghiệp vụ trinh sát, anh ấy cũng thay một bộ đồ bình thường, đạp chiếc xe đạp 28 inch đi theo Khương Chi.

Rất nhanh sau đó Mạnh Lam đã phát hiện một đám người khả nghi trên đường.

Xem ra bọn người này cũng không phải tội phạm bắt cóc chuyên nghiệp có kinh nghiệp phong phú gì đó mà chỉ là những kẻ lông bông, cà lơ phất phơ, dáng vẻ côn đồ tép riu, thậm chí bên hông ngoại trừ mấy cây dao lóe lên tia sáng ra thì đến một khẩu súng cũng không có.

Thuê hạng người thế này đến giết có phải cũng quá qua loa rồi không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận