Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 475: Nói Cho Em Biết

Chương 475: Nói Cho Em Biết

“Xùy.” Thi Liên Chu cười lạnh một tiếng, là người đầu tiên ôm lấy Khương Chi lên xe đang đậu bên đường.

Sau khi Khương Chi ngồi yên ở ghế phụ, thắt dây an toàn, cô liếc mắt nhìn Triệu Cam Đường và Hoắc Thế Quang đang dùng dằng với nhau, không hỏi thêm gì, Thi Liên Chu đã cầm tay lái phóng đi khỏi, rất nhanh đã bỏ xa sân bay ở phía sau.

Anh xắn tay áo lên một nửa, một tay đặt bên cửa sổ, một tay cầm tay lái, tư thế nhàn nhã thoải mái.

Thi Liên Chu cũng không hỏi chuyện của Triệu Cam Đường và Hoắc Thế Quang, giọng nói vẫn trầm thấp lạnh lùng như cũ: “Mệt không? Nghỉ ngơi trước nhé?”

Khương Chi lắc đầu, ánh mắt dừng trên người anh một lát, trịnh trọng nói: “Em muốn nghe chuyện của Cẩu Tử trước tiên, hiện giờ Cẩu Tử đang ở đâu? Nhóc con không muốn về nhà với anh sao?”

Nghe vậy, Thi Liên Chu khẽ mím đôi môi mỏng, sóng mắt nhàn nhạt, giọng nói trầm thấp mà giàu cuốn hút, lại không để lộ nhiều cảm xúc ra ngoài: “Hiện giờ thằng bé không gọi là Cẩu Tử, gọi là Hoắc Cẩm Tư.”

Sắc mặt Khương Chi khẽ biến: “Hoắc?”

Có lẽ là do bởi vì vừa tiếp xúc với Hoắc Thế Quang nên cô quá mức nhạy cảm với dòng họ Hoắc này.

Thi Liên Chu lại nhìn cô một cái, ý tứ trong mắt lại quá rõ ràng.

Đôi mày đẹp của Khương Chi nhíu chặt, ngón tay siết chặt quai túi: “Tại sao lại ở nhà họ Hoắc? Vì sao nhà họ Hoắc lại muốn nhận nuôi Cẩu Tử?”

Theo cô biết, nhà họ Hoắc có con cháu thịnh vượng, cho dù là bậc cha chú đến bậc con cái hay cháu thì đều có thể sắp được hơn mười hàng, nhận nuôi một người ngoài không cùng huyết thống, đây là phong cách quái gở gì thế? Có phải có bí mật gì không thể cho ai biết không?

Đủ loại thuyết âm mưu hiện ra trong lòng Khương Chi khiến cô vẫn luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Thi Liên Chu cũng không úp úp mở mở, nói lời ít mà ý nhiều: “Người của Cảng Thành tin phong thủy và vận mệnh, Cẩu Tử là được bọn họ mua từ trong tay người khác để sửa vận.”

“Sửa vận?!” Trong lòng Khương Chi chợt trầm xuống, đáy mắt cũng hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Người Cảng Thành xưa nay hoàn toàn sùng bái phong thủy, bất kể là phú quý hay nghèo hèn, địa vị giai cấp, cứ hễ là khai trương hoặc là mua nhà, trang trí nhà, sinh hoạt cuộc sống hàng ngày, bài trí trong nhà,… Thì đều sẽ mời thầy phong thủy, vô cùng ỷ lại vào ý kiến của thầy phong thủy.

Trong thế giới tiểu thuyết, cô không dám chắc trăm phần trăm không có vận may như vừa nói, nhưng dùng một đứa nhỏ sửa vận, đúng là vớ vẩn!

Đột nhiên, Khương Chi nghĩ đến cái gì, sắc mặt dường như thay đổi mạnh mẽ trong chớp mắt!

Đột nhiên cô nghĩ ra tại sao không có dấu vết của Cẩu Tử trong tiểu thuyết, từ đầu tới cuối đều không được tìm thấy.

Theo lý thuyết thì với năng lực của Thi Liên Chu, tìm một đứa nhỏ là rất dễ dàng, giống như lúc này, anh chỉ cần nắm được một chút manh mối để lại là có thể tìm được nguồn cơn, tìm thẳng tới Cảng Thành, vậy vì lý do gì mà trong tiểu thuyết anh lại không thể tìm được Cẩu Tử?

Chỉ có một khả năng.

Trong tiểu thuyết, Cẩu Tử đã chết.

Tìm một người sống thì dễ, nhưng muốn tìm một người chết không thể nói, với lại bị người ta xóa đi dấu vết thì lại quá khó.

Dùng một đứa nhỏ sửa vận, cô không thể không nghĩ nhiều.

Nghĩ như vậy, bàn tay đang đặt ở trên đùi của Khương Chi bắt đầu không ngừng run rẩy, sắc mặt cũng ẩn chứa tia tái xanh.

Đột nhiên Khương Chi quay đầu nhìn về phía Thi Liên Chu, đôi môi đỏ của cô gần như nghiến răng nghiến lợi nói bằng giọng lạnh lùng: “Vì sao lại phải sửa vận? Sửa vận như thế nào? Sửa vận của ai?”

Thi Liên Chu cau mày, liếc nhìn về phía cô: “Em sao vậy?”

“Nói cho em!” Hô hấp Khương Chi có chút dồn dập, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ cố chấp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận