Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 549: Mời Người

Chương 549: Mời Người

Phó Đông Thăng mỉm cười, ông ấy tự rót một cốc nước cho Phó Đông Mai: “Không làm nổi nữa thì nghỉ đi, chị đến Nhà xuất bản Phong Thanh Du của tụi em, phúc lợi và đãi ngộ chắc chắn tốt hơn lúc chị ở Nhà xuất bản Văn Học Nhân Dân, gần đây Nhà xuất bản của tụi em như thế nào, chắc chị cũng biết mà đúng không?”

Nghe xong lời này, vẻ mặt Phó Đông Mai càng trở nên nặng nề, phức tạp hơn.

Bọn họ làm cùng ngành, sao bà ấy lại không biết?

Lúc em trai từ chức, bà ấy suýt chút nữa không thể phản ứng lại được, điều đó đã trở thành một trò cười trong ngành, mới bao lâu đâu chứ, Nhà xuất bản Thanh Phong Du nơi Phó Đông Thăng làm việc đột nhiên nổi lên, lượng phát hành và doanh số bán hàng của bọn họ hoàn toàn áp đảo những người trong ngành.

Không nói đến chuyện bà ấy có đỏ mắt hay không, những Nhà xuất bản khác chắc chắn ghen tị đến đỏ mắt.

Chuyện “Anh Hùng Xạ Điêu” nổi tiếng gần như không có gì để nghi ngờ, chuyện này đã khiến người khác cười nhạo Nhà xuất bản Văn học Nhân dân, chuyện khác không nói đến, bốn chữ “ánh mắt thiển cận” đúng là đập thẳng vào trán bọn họ.

Sao bà ấy có thể vui được chứ?

Và những chuyện này, thực chất đều do một người gây ra.

Phó Đông Mai quay đầu nhìn Khương Chi, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa phức tạp, đủ loại cảm xúc dâng lên trong lòng.

Khương Chi bình tĩnh, cô không hề ngượng ngùng khi đã lôi kéo em trai của bà ấy đến Nhà xuất bản của mình làm việc: “Phó biên tập, đã lâu không gặp.”

Phó Đông Mai đứng lên, bà ấy gật đầu với Khương Chi, khách sáo nói: “Đã lâu không gặp.”

Bà ấy lau khóe miệng, mỉm cười nói với những người khác: “Mọi người cứ từ từ ăn đi nhé, tôi còn việc nên đi trước đây.”

Nói xong, Phó Đông Mai quay người nhanh chóng rời đi, mặc dù bà ấy biết chuyện để mấy người nhân viên của Nhà xuất bản ở lại đây không phải là chuyện tốt, nhưng mọi người cũng đã nghĩ đến việc rời bỏ công việc, dưa hái xanh thì không ngọt, nếu như bọn họ muốn đi, vậy thì bà ấy muốn ngăn thế nào cũng không thể ngăn được.

Lúc Phó Đông Mai đi ngang qua Khương Chi, bà ấy chợt nghe thấy giọng nói bình tĩnh của cô: “Ở lại Nhà xuất bản Văn học Nhân dân cũng không dễ gì, sao bà không cân nhắc đổi nơi khác nghỉ hưu?”

Vì Phó Đông Mai có thể đảm nhận vị trí tổng biên tập nên điều đó đủ để chứng minh năng lực của bà ấy.

Khương Chi vẫn luôn là người luôn trân trọng người có tài.

Phó Đông Mai dừng lại một lúc, bà ấy không nói gì mà nhanh chóng rời đi.

Khương Chi cũng không để ý, việc cô đưa ra một lời đề nghị đã là làm tròn trách nhiệm của một người chủ, còn việc đối phương có sẵn lòng chấp nhận lời đề nghị hay không thì nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, đương nhiên, bây giờ cô tạm thời không có thời gian suy nghĩ chuyện đào người về Nhà xuất bản của mình.

Hơn nữa, để đưa Phó Đông Mai đến Nhà xuất bản của họ, ngoại trừ Phó Đông Thăng thì không người nào có thể làm được công việc này.

Ngay khi Phó Đông Mai rời đi, không khí trên bàn trở nên tốt hơn rất nhiều.

Lão Lương và những nhân viên khác của Nhà xuất bản Văn học Nhân dân nhìn Khương Chi rồi nhìn Vân Tường, bọn họ cảm thấy choáng váng, tin tức về Nhà xuất bản Thanh Phong Du lan truyền nhanh như cháy rừng, bọn họ muốn không biết cũng khó.

Nếu có thể, tất nhiên bọn họ cũng mong muốn được làm việc ở một nơi có triển vọng hơn.

Mọi người đều đi đến những nơi cao hơn.

Phó Đông Thăng rất hào phóng mà gọi không ít món ăn, lại gọi thêm vài chai bia.

Ban đầu người của hai Nhà xuất bản còn hơi xa lạ, nhưng sau ba ly rượu thì đã trở nên quen thuộc, Phó Đông Thăng thậm chí còn không chút che giấu mà nói: “Lão Lương, nếu như anh định nghỉ việc thì sau ngày tính làm gì? Có muốn đến Nhà xuất bản Thanh Phong Du của chúng tôi làm việc không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận