Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 510: Đi Xem Náo Nhiệt

Chương 510: Đi Xem Náo Nhiệt

Một đám người xem trò vui thấy nhân vật chính đã đi rồi, cũng không tiếp tục ở lại chỗ này.

Đám đông tản đi như ong vỡ tổ, chỉ còn lại Thái Ngọc và Trần Cẩm, hai người phụ nữ có quan hệ khó xử dừng ở cửa hồi lâu, cho đến khi Thi Liên Chu nhướng mi liếc nhìn hai người, bọn họ mới rời khỏi.

Thi Liên Chu châm một điếu thuốc, nhả ra một vòng khói trắng xanh, nhìn khói thuốc tan biến trong không khí, mới nhìn chằm chằm Cẩu Tử, chậm rãi nói: “Con đúng thật là yên tĩnh.”

Khương Chi nghe anh nói xong, không biết nên khóc hay nên cười, do dự nói: “Chuyện đánh nhau, chắc là không có liên quan tới Cố Tuyển đâu đúng không?”

Thi Liên Chu nheo mắt lại, lười biếng nói: “Có thể, đầu óc cậu ấy cũng chỉ có thể nghĩ được vậy”.

Khóe miệng Khương Chi giật giật, nghĩ tới bầu không khí căng thẳng vừa rồi, sắc mặt bình tĩnh, giọng điệu trầm thấp: “Anh nói xem, nhà họ Hoắc sẽ để chúng ta mang Cẩu Tử đi sao?”

Theo nhìn nhận của cô, bọn họ muốn mang Cẩu Tử đi không phải chuyện dễ dàng.

Đôi môi mỏng của Thi Liên Chu hơi cong lên: “Có mang đi được hay không cũng không phải do nhà họ Hoắc quyết định.”

Khương Chi nhìn anh một cái, biết trong lòng anh đã có dự định, liền nói: “Anh không đi xem Cố Tuyển sao?”

Thi Liên Chu dập điếu thuốc trong tay, bế Cẩu Tử còn đang đắm chìm trong thế giới rubik, trầm giọng nói: “Đi chung đi.”

Cẩu Tử đột nhiên bị bế lên, theo bản năng buông khối rubik ra, vòng qua cổ Thi Liên Chu, đôi mắt đen như mực của cậu bé dừng lại trên khuôn mặt của Thi Liên Chu chốc lát, sau đó, siết chặt tay, gác đầu lên vai anh.

Mí mắt Thi Liên Chu nhướng nhẹ lên, nhìn cậu bé một cái, không nói gì.

Khương Chi thở phào một hơi, cô thật sự sợ Thi Liên Chu ném đứa bé ra ngoài.

Cả nhà ba người ra khỏi phòng, theo dòng người đến phòng trang điểm của cô dâu, tiếng ồn ào ở chỗ này, là nơi xảy ra trò cười.

Thi Liên Chu nhướng đôi mi dài, giọng điệu trêu chọc nhưng lại lạnh lùng: “Ồ, thật là náo nhiệt.”

Mọi người vừa mới chứng kiến sự bá đạo của Thi Liên Chu, nhường một “Con đường độc đạo”, tùy ý để Thi Liên Chu mang theo Khương Chi đi lên phía trước để nhìn thấy toàn bộ tình hình của phòng trang điểm.

Khương Chi nhìn bộ âu phục trắng đầy dấu chân dơ bẩn của Cố Tuyển, cùng vết máu xanh tím ở khóe miệng thì mí mắt giựt giựt.

Đánh nhau với anh ấy không phải ai khác, chính là chú rể ngày hôm nay Ân Đình.

So với Cố Tuyển, trông Ân Đình không có vấn đề gì.

Hắn ta ném âu phục xuống đất, xắn tay áo sơ mi lên, sắc mặt hơi lộ vẻ tàn nhẫn, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt khi nhìn Cố Tuyển.

Thi Liên Chu nhìn Cố Tuyển, đáy mắt hiện vẻ sắc bén, giọng nói lại bình tĩnh nhẹ như gió: “Mất mặt.”

Cố Tuyển day day khóe miệng, nghe Thi Liên Chu nói xong trợn mắt bất lực, một thư sinh tay trói gà không chặt như anh ấy, cho dù là lúc tuổi trẻ cũng chưa từng đánh nhau bao nhiêu lần, không ngã xuống đất đã đáng khen lắm rồi.

Thi Liên Chu đưa Cẩu Tử cho Khương Chi, cởi cúc áo vest, lộ ra cổ tay rắn chắc.

Giây tiếp theo, nắm đấm của anh đã mạnh mẽ nện lên mặt Ân Đình.

Đuôi lông mày Khương Chi khẽ động, cô đã từng thấy Thi Liên Chu dùng súng, nhưng nhìn anh đánh nhau thế này đúng là cảnh tượng rất mới lạ.

Đám người ồ lên một trận, Ân Thiên Bật tức giận đến trán nổi đầy gân xanh, sắc mặt Hoắc Thế Vinh cũng tối sầm, không biết đang suy nghĩ gì.

Ân Đình bị đánh ba đấm đã ngã ngồi xuống đất, hắn ta liếm vết máu trên khóe miệng, khoang miệng đầy mùi rỉ sắt, mặt mày hắn ta u tối nhìn về Thi Liên Chu, chế nhạo: “Sao nào, tên đại lục này đánh nhau còn rất giỏi.”

Ân Thiên Bật gõ cây gậy chống lên mặt đất, rất có khí thế nói: “Thi tiên sinh, chúng tôi chân thành mời anh tới tham dự hôn lễ, anh lại nhiều lần không quan tâm tới mặt mũi của hai nhà Ân Hoắc chúng tôi, anh làm như vậy, chỉ sợ làm tổn hại tới mối quan hệ của chúng ta đấy?”

Hoắc Thế Vinh lạnh lùng nhìn, không nói gì, rõ ràng cũng cảm thấy Ân Thiên Bật nói có lý.

Đám đông vây xem trở nên yên lặng, không ai dám xen vào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận