Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1040: Học Trang Điểm

Chương 1040: Học Trang Điểm

Nguy Di không hóng được chuyện thì cảm thấy vô cùng không vui.

Nhưng mà hiện tại không ai muốn giải thích cho anh ấy về dưa cũ đã xảy ra từ lâu này.

Khương Chi gật đầu, đồng ý với Hoắc Thế Quang: “Hai ngày nữa tôi sẽ trở về Bắc Kinh, ngày mai anh có thể bảo người gửi thư đến đây là được.”

Hoắc Thế Quang không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

Nguy Di cau mày, vẻ mặt có chút buồn bực.

Khương Chi buồn cười nhìn anh ấy, rồi nắm chặt tay Thi Liên Chu ở bên cạnh: “Tôi dạy anh thuật đổi đầu, anh có muốn học hay không?”

Đôi mắt Nguy Di sáng lên, biểu hiện vô cùng ngạc nhiên, buột miệng nói: “Có học!”

Khương Chi đã chuẩn bị xong đồ dùng, Mạnh Lam cũng đến ngồi cùng với Nguy Di. Thật ra cô cũng không quan tâm, dạy một người cũng là dạy, dạy hai người cũng là dạy. Bọn họ có thể học thêm nhiều thứ cũng tốt.

Giáo trình “thuật đổi đầu” kéo dài đến ba giờ, cuối cùng Thi Liên Chu phải nghiêm mặt đuổi học sinh đi.

Đôi môi mỏng của anh mím chặt, vẻ mặt không vui nói: “Đã đến giờ nghỉ ngơi rồi.”

Khương Chi dở khóc dở cười, tức giận nói: “Em cũng không phải là người giấy.”

Thi Liên Chu cũng không quan tâm nhiều đến vậy. Anh ôm cô về phòng, rồi giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, anh cởi giày và đắp chăn cho cô.

Bàn tay to lớn thon dài của anh bọc lấy bàn tay của Khương Chi, giọng nói dịu dàng: “Ngủ đi.”

Khương Chi nhìn anh, thở phào nhẹ nhõm: “Em không ngờ n Đình lại dễ dàng chết trong tay Hoắc Thế Chi như vậy. Lúc đầu em còn lo lắng anh ta sẽ gây chuyện, nhưng bây giờ nhà họ n hoàn toàn suy sụp nên cảm thấy có chút ngoài dự đoán.”

Sắc mặt Thi Liên Chu lại rất bình tĩnh. Từ đầu anh đã không quan tâm đến chuyện của nhà họ n và nhà họ Hoắc.

Anh cúi người khẽ hôn lên trán cô, giọng nói trầm thấp: “Thay vì em nghĩ đến những chuyện này thì tốt nhất em nên nghĩ làm cô dâu như thế nào.”

Khương Chi ngẩn người, sau đó mỉm cười.

Cô nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Em biết rồi.”

Từ khi biết bản thân mang thai, Khương Chi lại thích ngủ hơn. Cũng không biết có phải vì trong tiềm thức cô cảm thấy mang thai mệt mỏi hay là do cơ thể cô thực sự bị quá sức. Nói chung, khi được Thi Liên Chu nắm tay thì cô đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đôi mắt Thi Liên Chu lưu luyến nhìn cô một lúc, rồi mới chỉnh lại chăn cho cô và quay người ra khỏi phòng.

Nguy Di đang ngồi ở ban công, nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn Thi Liên Chu: “Chị dâu ngủ rồi ư?”

Thi Liên Chu ngước mắt, đi đến gần, bật lửa châm một điếu thuốc nhưng lại không hút, giọng nói có chút lạnh lùng: “Hoắc Thế Chi không thể sống được.”

Dường như Nguy Di đã biết trước rằng anh muốn nói cái gì nên không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.

Anh ấy nói: “Hoắc Thế Chi giết quan chức cao cấp ở Hồng Kong và còn chặt xác ông ta một cách dã man nên loại phạm tội này dù có muốn sống cũng không được. Vậy tại sao chúng ta phải làm điều thừa? Vì ngay từ đầu cô ta không nói gì thì sau này chắc chắn sẽ không nhắc đến chị dâu nữa.”

Sắc mặt Thi Liên Chu trầm xuống: “Cái tôi muốn chính là không có sau này.”

Nguy Di thở dài, lấy điếu thuốc ở đầu ngón tay của Thi Liên Chu, cho lên miệng hút một hơi, gật đầu nói: “Yên tâm đi, anh góp tiền, tôi góp sức .”

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Thế Quang phái người đưa thư đến tận cửa.

Hoắc Thế Chi viết thư tay bằng bút máy nhưng cực kỳ đẹp.

Khương Chi không nhìn trộm, cất nó vào trong vali.

Sự việc ở thành phố Hồng Kong sắp kết thúc. Chỉ còn chờ Thi Liên Chu xử lý xong việc ở đây là bọn họ lập tức có thể về Bắc Kinh. Thời gian đến ngày đám cưới diễn ra chỉ còn năm này, nghĩ đến cũng thấy rất nhanh.

Buổi chiều, Khương Chi ngồi ở bàn ăn uống trà chiều.

Thi Liên Chu với Nguy Di đều đi ra ngoài, vé máy bay cũng đã đặt xong. Sáng mai họ sẽ bay từ thành phố Hồng Kong đến Bắc Kinh.

Cô cầm lấy tờ báo trên bàn để giết thời gian. Nhưng vừa nhìn thấy, ánh mắt cô chợt đờ đẫn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận