Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 818: Tủi Thân

Chương 818: Tủi Thân

Gia tộc nhà họ Thi là một gia tộc dựa vào chiến công mà có địa vị như hiện tại, nhưng bây giờ mọi thứ đều thay đổi, mấy loại gà rừng chẳng ra gì cũng có thể bay vào trong nhà.

Cô ta thật sự không hiểu tại sao ánh mắt của mấy đứa em trai cô ta lại kém đến như vậy?

Cao Nguyên Hương và Thi Lam Chu chán ghét nhau như chó với mèo, nhìn thấy cô ta bị cha chồng mình dạy dỗ thì trong lòng Cao Nguyên Hương đang nghĩ muốn châm chọc mấy câu, nhưng mà hôm nay tâm trạng của cô ta không được tốt, chỉ hừ nhẹ một tiếng, đi vào bếp, sau đó bưng theo cốc sữa đi lên tầng.

Thi Lam Chu lại bị hành động này khiến cho tức giận muốn ngất xỉu.

Cao Nguyên Hương chỉ là một đứa em dâu, thế mà gặp người chị chồng là cô ta cũng không thèm chào hỏi gì?

Cô ta xem như đã hiểu, trong cái nhà này cô ta chẳng khác nào người trong suốt, người gặp người ghét cả.

Ngồi trên sofa, Thi Lam Chu nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy khó chịu, cô ta cầm túi xách lên chuẩn bị rời đi, nếu như trong nhà đã không chào đón cô ta, vậy thì cô ta cũng không cần phải ở lại đây nữa, ở đây còn không thoải mái bằng đến chỗ của Nguyên Trinh.

Nhưng mà lúc cô ta vừa đi đến cửa, lại gặp được Hạ Mộ Thanh đang đi vào.

Hạ Mộ Thanh mặc một chiếc áo khoác màu lam nhạt, mảnh khảnh tao nhã, bàn tay còn nắm tay con trai Thi Nam Hổ, vừa bước vào cửa đã suýt chút nữa bị Thi Lam Chu đụng phải, không khỏi cau mày: “Sao thế? Vội vội vàng vàng như vậy?”

Nhìn thấy Hạ Mộ Thanh, cuối cùng Thi Lam Chu cũng cảm thấy có chút giống như người phe mình cùng chung kẻ địch.

Cô ta giơ tay lau khóe mắt, nghẹn ngào gọi: “Chị dâu.”

Nhưng khi cô ta vừa gọi một tiếng “chị dâu” thì đột nhiên cô ta cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Hôm nay cũng không phải là ngày cả nhà tụ họp, chị dâu bận rộn như vậy sao lại đến đây?

Cô ta suy nghĩ một lúc liền hiểu rõ, hóa ra trước khi lão ngũ dẫn người phụ nữ đó về đã thông báo cho cả nhà rồi nhưng lại không nói cho cô ta biết, hoàn toàn không coi cô ta là người trong nhà nữa sao? Cô ta là người thừa thãi sao?

Trong lúc nhất thời, Thi Lam Chu lại bị ý nghĩ của mình khiến cho bản thân tức giận không nhẹ.

Hạ Mộ Thanh sững sờ một lúc, vội vàng hỏi: “Sao lại khóc?”

Cô ấy đã gả vào nhà họ Thi hơn hai mươi năm, là người ở bên Thi Lam Chu lâu nhất. Khi cô ta chưa kết hôn thì đã có tính tình trẻ con, nói bực bội là bực bội. Sau khi cô ta kết hôn thì tính tình đỡ hơn nhiều, vẻ ngoài anh khí ngược lại làm giảm đi phần nào tính cách trẻ con có hơi nóng nảy của cô ta.

Dù Thi Lam Chu hay bực bội nhưng cũng rất ít khi khóc.

Hạ Mộ Thanh kéo Thi Lam Chu tiến vào phòng khách lần nữa, Thi Nam Hổ ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh mẹ, đôi mắt lại không ngừng ngó nghiêng xung quanh. Lúc cậu bé trở về thấy bốn em trai thì đã muốn cùng chơi đùa với mấy em trai rồi.

“Mẹ?” Hạ Mộ Thanh cởi áo khoác ra treo lên móc áo ở cửa, gọi một tiếng vào bếp.

“Ơi! Mộ Thanh đến rồi à.” Ôn Hoa Anh nghe thấy tiếng liền đi ra từ trong bếp, trên mặt nở nụ cười, không hề lộ ra vẻ vừa mới tức giận.

“Bà nội!” Thi Nam Hổ cười gọi một tiếng.

“Ừm! Tiểu Hổ thật ngoan! Một lát nữa bà nội sẽ cho con ăn đùi gà luộc!” Ôn Hoa Anh nâng mặt Thi Nam Hổ lên, cười tươi đáp lại. Bà ấy không thèm nhìn sang Thi Lam Chu bên cạnh mà mỉm cười với Hạ Mộ Thanh: “Nam Hân và Nam Phù đâu rồi?”

Hạ Mộ Thanh mỉm cười, nói: “Đợi lát nữa Khâm Chu tan làm sẽ đưa bọn chúng qua đây.”

Ôn Hoa Anh gật đầu, nhìn đồng hồ trên tường, cười nói: “Được rồi, vậy ngồi chờ đi. Đợi đến lúc lão nhị và Uyển Uyển dẫn con cái qua thì chúng ta sẽ lên bàn!”

Nói xong, bà ấy lại đi vào bếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận