Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 244: Quy Về Huyện Thấm

Chương 244: Quy Về Huyện Thấm

Dương Nghị hít một hơi thật sâu, nói với Vu Hân: “Mấy ngày nay em ở nhà bình tĩnh suy nghĩ đi, đợi khi nào quay về anh sẽ nói với chuyện với em.”

Nói xong, anh ấy liền đi về phía Khương Chi, hai người cùng nhau đi về phía bến xe trấn Đại Minh.

Vu Hân nắm chặt tay, hung tợn trừng mắt nhìn bóng lưng của hai người họ, trong lòng lại đau như rỉ máu.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sau khi Dương Nghị kết hôn và ở bên cạnh cô ta rồi mà vẫn còn có cơ hội tiếp xúc với Khương Chi Tử, vụ án gì chứ, cô ta hoàn toàn không tin tưởng, một người phụ nữ như Khương Chi Tử có thể dính líu đến vụ án gì chứ? Hơn nữa người phạm tội vẫn có thể thản nhiên đi lại tự do bên ngoài như vậy sao?

Dương Nghị chính là lấy cớ công việc để công khai gặp gỡ và ở bên người yêu cũ!

Nghĩ như vậy, nước mắt của Vu Hân không nhịn được mà rơi lã chã.

Hai người họ mới kết hôn được mấy ngày chứ?

……

Trên xe ô tô.

Khương Chi ngồi dựa vào cửa sổ, vẻ mặt không thể hiện chút cảm xúc nào.

Sắc mặt của Dương Nghị cũng không được tốt lắm, sau khi ngửi mùi hôi trong ô tô thì tâm trạng càng thêm khó chịu hơn.

Anh ta quay đầu nhìn về phía ‘kẻ khởi xướng’ của mọi chuyện.

Cô chống tay lên cửa sổ, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn khung cảnh lướt qua, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt xinh đẹp và tinh xảo của cô.

Sự ngột ngạt tích tụ trong lồng ngực của Dương Nghị đột nhiên tiêu tan.

Anh ta hắng giọng, đột nhiên nói: “Tôi nghe nói Vu Hân nói rằng lúc chúng tôi kết hôn cô ấy đã mời cô.”

Vu Hân.

Khương Chi không quay đầu lại, giọng điệu lười biếng nói: “Hình như có chuyện như vậy.”

Dương Nghị bị lời này của cô làm nghẹn họng, cũng không nói gì nữa, dù sao mối quan hệ hiện tại của họ cũng không phải là bạn học cũ, nếu nói thêm gì nữa thì thật xấu hổ, tốt nhất là cứ im lặng không nói gì cả.

Cả chặng đường lắc lư đến huyện Thấm, đợi đến khi xe taxi dừng ở trước cổng bệnh viện cũng đã là 5:00 chiều rồi.

Sắc mặt Khương Chi xa cách, khách khí nói: “Anh muốn theo tôi đến bệnh viện? Ở đây không có chỗ ở cho anh đâu.”

Lông mày của Dương Nghị giật giật: “Cô không cần phải để ý đến tôi, trong khoảng thời gian này cứ coi như tôi không tồn tại là được.”

Anh ta hơi dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Ba ngày sau, xin mời cô cùng tôi quay lại trấn Đại Minh.”

Khương Chi gật đầu, cũng không hề để ý đến anh ta nữa, xoay người đi vào bệnh viện.

Dương Nghị nhìn theo bóng lưng của cô, cũng đi theo đằng sau, nhìn thấy Khương Chi đi vào phòng 208, anh ta đứng ở cửa một lúc, sau đó ngồi xuống chiếc ghế dài ở trên hành lang, cũng không đi theo cô vào trong.

Trong phòng bệnh.

Tiểu Diệu, Tiểu Qua đang cùng An Thiên Tứ ăn cơm tối, ăn hoành thánh vỏ mỏng.

Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, mấy thầy trò đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa.

“Mẹ ơi, mẹ đã về rồi!”

“Mẹ ơi!”

Cả hai đứa trẻ đều chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, vui vẻ kêu lên, giống như hai chú chim sẻ nhỏ vui vẻ vậy.

Khương Chi khẽ cười nói: “Hôm nay hai đứa có ngoan không? Không làm phiền thầy An chứ?”

Nghe vậy, trên khuôn mặt của An Thiên Tứ hiện lên một nụ cười, vừa định nói gì, thì sắc mặt lập tức thay đổi, anh ấy bỗng nhiên đứng dậy đi về phía Khương Chi, quan sát cả người cô từ trên xuống dưới, cau mày nói: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”

Tiểu Diệu và Tiểu Qua nghe vậy, lúc này mới phát hiện ra cả người Khương Chi đều có chút chật vật, dường như vai áo bị thủng một lỗ.

Tiểu Qua bò xuống giường, chạy nhanh như thỏ đến chỗ của Khương Chi, nắm lấy vạt áo của cô, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy lo lắng, nói: “Mẹ, mẹ sao thế? Vừa đánh nhau với người khác à?”

Tiểu Diệu không cách nào xuống giường được, nhưng trong đôi mắt hạnh to tròn của thằng bé toát lại lên sự lo lắng.

Khương Chi vươn tay xoa đầu của Tiểu Qua, nói: “Mẹ không sao, chỉ là bị ngã thôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận