Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 799: Chuẩn Bị

Chương 799: Chuẩn Bị

Sở Khác ngồi trên ghế lái phụ, anh ấy quay đầu nhìn về phía Khương Chi đang cảm thấy mới mẻ thì cười hì hì nói: “Chị dâu, trước kia cô chưa từng đến thủ đô đúng không? Hì hì, cô hãy chiêm ngưỡng phong cách của thủ đô chúng ta nhé!”

Khương Chi cười. Mặc dù đời trước cô sống ở thành phố Thượng Hải nhưng cũng thường đến Bắc Kinh để bàn chuyện làm ăn, vì vậy Khương Chi không hề cảm thấy lạ lẫm.

Tạ Lâm hỏi: “Ông chủ, về đại viện hay là?”

Đôi mắt của Thi Liên Chu híp lại, trầm ngâm một lát, anh nói: “Đại viện.”

Tất nhiên anh có thể thấy được Khương Chi rất muốn gặp mấy đứa bé, dù sao anh cũng không có việc gì gấp nên có thể về đại viện trước.

Khương Chi cúi đầu nhìn lại mình, cô nhíu mày nói: “Khoan đã! Vẫn nên về nhà nghỉ ngơi một lúc thì hơn.”

Mặc dù nói là đi đón mấy đứa bé nhưng đây cũng là lần tiên cô đến nhà Thi Liên Chu, gặp cha mẹ của anh, mà thậm chí còn có thể gặp mặt những người thân khác của anh, cho dù tính tình cô thoải mái, không thích ràng buộc nhưng vẫn phải biết giữ lễ tiết khi lần đầu đến nhà.

Cô chưa đến mức vô tri như vậy.

Thi Liên Chu nhìn cô rất chăm chú nhưng không lên tiếng phản bác.

Tạ Lâm liếc mắt đã hiểu ý, anh ấy lập tức lái xe về phía Phong Lâm Vịnh.

Sở Khác chỉ cười mà không nói.

Phong Lâm Vịnh.

Khương Chi ngước mắt nhìn khu nhà sang trọng thì đuôi lông mày đã nhếch lên.

Vào những năm 80, khi mà rất nhiều gia đình không có cơm ăn nhưng cũng có những người có thể xây biệt thự cao cấp thế này, nói tóm lại cho dù ở bất kỳ thời đại nào thì vẫn không thiếu được sự tồn tại của giai cấp.

Mặc dù ở đời trước Khương Chi vẫn có tiền nhưng cũng chưa bao giờ tiêu tốn quá nhiều tiền vào bất động sản, dù sao thì hơn một nửa thời gian ở đời trước của cô đều ở bên ngoài cả.

Tạ Lâm rút chìa khóa từ trong cặp công tác của mình ra thì Thi Liên Chu đã cầm lấy, anh đặt chìa khóa vào tay Khương Chi, giọng nói trầm thấp: “Tự em mở cửa đi!”

Trái tim Khương Chi đập loạn nhịp chỉ trong chớp mắt, cô không từ chối, nhận chìa khóa, mở khóa, mở cửa ra.

Đập vào mắt cô là một sân vườn rất lớn, không phải là từng bức tường rào chắn mà là từng hàng rào gỗ san sát, nối tiếp nhau.

Trong vườn có một cây lê rất lớn, tán cây xum xuê, bây giờ đang là mùa hoa lê nở nên từng chùm hoa lê nở trắng nõn ở đầu cành, hết chùm hoa lê này đến chùm hoa lê khác, chúng xen kẽ vào nhau kín bưng không một khe hở, trong vườn là mùi thơm thoang thoảng giống như mùi trà mới vẫn còn hơi đắng chát.

Một cơn gió vừa lùa qua, hoa lê bay tán loạn xuống gốc cây, đẹp không tả xiết.

Sở Khác nghênh ngang bước vào vườn, đưa tay hái một chùm hoa lê, cảm thán nói: “Chậc! Bao giờ mới đến mùa thu nhỉ? Lão ngũ đã bỏ ra số tiền rất lớn để lấy được một cây lê thế này, quả lê này vừa to vừa ngọt!”

Dứt lời, Sở Khác còn làm bộ nuốt nước bọt.

Khương Chi nhìn mà cảm thấy buồn cười.

Cô đưa tay sờ vào thân cây lê, trong lòng cũng rất vui vẻ. Không nói đến những nơi khác, riêng sân vườn này đã khiến cô cực kỳ yêu thích.

Đi từ sân vào nhà, vừa mở cửa ra là phòng khách lớn, rộng rãi, đến một bức tranh cũng không treo, hoàn toàn giống như ngôi nhà mẫu, không hề có hơi người.

Trong phòng khách có một tủ rượu rất lớn, trong đó chất đầy rượu Tây, vang đỏ, rượu trắng.

Sở Khác ngồi trên ghế sô pha, hai chân bắt chéo vào nhau, xoa cái bụng đã réo um xùm của mình: “Tôi đói rồi, chúng ta ăn cái gì nhỉ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận