Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 805: Nhẫn Nhịn

Chương 805: Nhẫn Nhịn

Tưởng Nguyên Trinh thu lại cảm xúc, ngước mắt nhìn Thi Lam Chu, trong giọng nói chân thành còn mang theo sự quan tâm: “Không nói chuyện này nữa! Chị Lam Chu, chị đến đây có phải lại chịu uất ức gì nữa rồi không?”

Thi Lam Chu nhìn vào mắt cô ta, khóe miệng mím chặt, cuối cùng cũng nói: “Còn không phải do lão ngũ thì còn có thể là ai? Mẹ chị nói nó sẽ dẫn người phụ nữ kia đến thủ đô, thời gian cụ thể thế nào thì chưa biết nhưng có lẽ cũng chỉ trong hai ngày nữa thôi.”

Vừa nghe xong, trái tim của Tưởng Nguyên Trinh như một tảng đá rơi thẳng xuống.

Cơ thể cô ta căng cứng, nặng nề, lạnh lẽo, trái tim đau nhức.

Nhanh như vậy đã muốn ra mắt cha mẹ và người thân rồi, vậy có phải họ sắp lĩnh chứng kết hôn rồi không?

Vậy cô ta thì sao?

Cô ta làm tất cả những chuyện kia là vì cái gì?

Khương Chi kia đúng là tốt sốt, cô ta bày muôn vàn mưu kế nhưng Khương Chi vẫn có thể dễ dàng lấy được thứ mà cô ta mong muốn nhất.

Cô ta căm hận Khương Chi!

Sáng sớm hôm sau.

Khương Chi dậy sớm rồi cùng Thi Liên Chu chạy bộ buổi sáng ở vùng núi vịnh Phong Lâm.

“Không khí ở đây trong lành quá.” Hai má Khương Chi đỏ bừng do vận động, cô đứng bên một rừng trúc lớn, nhìn những cây trúc đung đưa lá trong gió, trên môi nở nụ cười vui vẻ.

Cô rất hài lòng với môi trường của vịnh Phong Lâm, sau này cô sẽ sống ở đây cũng không cần phải chuyển nhà nữa.

Thi Liên Chu nhàn nhạt liếc cô một cái rồi thu lại ánh mắt, anh thấp giọng nói: “Chỉ cần em thích là được.”

Những chuyện này anh cũng không để ý nhiều, ngay cả cây lê trong sân cũng là do Cố Tuyển mang đến.

Khương Chi nghiêng đầu nhìn anh, cô chợt cười nhẹ, vòng tay ôm lấy cánh tay anh, kéo anh về nhà: “Về thôi, chúng ta trở về làm bữa sáng đi.”

Cô rất thích cuộc sống như thế này.

Chưa kịp về nhà, bọn họ đã nhìn thấy một chiếc ô tô đậu ở cổng từ xa.

“Có người tìm anh à?” Khương Chi hơi nhướng mày.

Thi Liên Chu nhướng mi mắt, trên mặt không có chút dao động cảm xúc nào, chỉ khi anh nhìn Khương Chi thì ánh mắt anh mới có chút sâu thẳm.

Hai người nắm tay nhau cùng trở về, giống như một cặp vợ chồng mới cưới.

Tưởng Nguyên Trinh ngồi trong xe, ngón tay cầm vô lăng bắt đầu trắng bệch, cô ta nhìn chằm chằm Thi Liên Chu và Khương Chi từ xa, nhìn hai người nhìn nhau cười, nhìn hai bọn họ thân mật khăng khít.

Cô ta khó có thể kiềm chế được sự ghen tị trong lòng, hận không thể đạp chân ga, cùng đồng quy vô tận với bọn họ.

Nhưng cô ta không thể.

Cô ta muốn sống, Thi Liên Chu cũng phải sống, bọn họ phải bên cạnh nhau thật hạnh phúc mới được.

Tưởng Nguyên Trinh nhếch khóe môi, cầm những gói quà lớn nhỏ ở trên ghế phụ rồi bước xuống xe.

Cô ta đứng ở cửa xe, mỉm cười với Thi Liên Chu, gọi một tiếng: “Anh năm”, giọng nói hơi dừng lại, sau đó nhìn về phía Khương Chi, cô ta vẫn mỉm cười, sảng khoái gọi: “Chị dâu.”

Khương Chi ngước mắt lên, chăm chú nhìn Tưởng Nguyên Trinh.

Nhắc mới nhớ, đây mới là lần thứ hai cô gặp Tưởng Nguyên Trinh.

Nhưng mà, bây giờ cô ta đang đổi cách, chuẩn bị xuống tay từ chỗ cô à?

Tưởng Nguyên Trinh có thái độ thế nào cũng không thể khiến cô bối rối, dù sao thì, nếu như phải nhắc đến chấp niệm đối với Thi Liên Chu, e rằng không ai có thể so sánh được với cô ta, một người phụ nữ kiên nhẫn như vậy, đương nhiên sẽ không ngồi yên và từ bỏ dễ dàng.

Khương Chi cười lạnh lùng, cô không biết Khương Nguyên Trinh đã phải chịu đựng đến mức nào mới có thể nhịn buồn nôn mà gọi mình là “chị dâu”, nhưng cô ta có thể nhịn cơn đau nhất thời để đạt được mục đích, cho thấy tư tưởng giác ngộ của cô ta cũng rất cao,

Bạn cần đăng nhập để bình luận