Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 509: Đánh Nhau

Chương 509: Đánh Nhau

Không ai nói chuyện, không khí nhất thời trở nên lạnh lẽo.

Người đầu tiên mất kiên nhẫn vẫn là bà cụ Thái Ngọc: “Đây là con cháu nhà họ Hoắc chúng tôi! Cho dù nhà họ Thi có thân phận địa vị cao, nhưng nhà họ Hoắc chúng tôi cũng không phải là quả hồng mềm để mặc người nắn bóp, nếu hôm nay anh thật sự mang đứa nhỏ đi, thể diện của nhà họ Hoắc chúng tôi phải để ở đâu đây?”

Trong lòng bà ta hiểu rõ, nhà họ Thi có địa vị cao, nếu bà ta tiếp tục im lặng, kết quả cuối cùng chính là đứa bé bị đưa đi.

Nhưng nếu kẻ thế tội vất vả lắm mới tìm được bỗng nhiên bị mang đi, vậy con trai của bà ta phải làm sao bây giờ?

“Sao nào? Còn muốn giữ con trai của tôi lại để đổi vận cho con trai của bà sao?” Giọng nói của Khương Chi, lộ ra một tia lạnh lùng và hung ác.

Khi loại bí thuật này được đưa ra ánh sáng, hiện trường lại xôn xao một trận.

Mọi người đều biết người Cảng Thành hết lòng tin vào huyền thuật phong thủy, thậm chí người làm “Thầy phong thủy” còn nhiều hơn minh tinh ở Cảng Thành, một số đại gia tộc hay đại tập đoàn như nhà họ Hoắc đều có thầy phong thủy riêng.

Nhắc tới chuyện đổi vận, người ở đây đều không hẹn mà cùng nghĩ tới Hoắc Cẩm Thịnh, con trai út của Hoắc Thế Vinh và Thái Ngọc.

Hoắc Cẩm Thịnh từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, đáng tiếc là tướng đoản mệnh, nghe nói là sẽ không sống được quá mười ba tuổi, mấy năm nay rất hiếm khi xuất hiện trước mặt người ngoài, không có cảm giác tồn tại, thật không ngờ rằng nhà họ Hoắc lại có suy nghĩ muốn đổi vận cho con trai.

Ở đây đều là người Cảng Thành, ít nhiều đều có nghe nói tới đổi vận.

Đem vận mệnh con ma ốm yếu chuyển lên người một đứa trẻ khỏe mạnh, cái này đã là tà thuật, đứa bé bị đổi vận làm gì có kết quả tốt chứ?

Tà thuật phổ biến tương tự ở Cảng Thành, nhiều người biết nhất là “Nuôi tiểu quỷ” và “Thuật hạ đầu”.

Nghe nói “Nuôi tiểu quỷ” có thể gia tăng vận may, nhưng tiểu quỷ sẽ ngày càng mạnh lên, càng ngày càng cắn trả ký chủ cũng tàn nhẫn hơn.

Còn “Thuật hạ đầu” là tà thuật Nam Dương, trúng hạ đầu thì bản thân sẽ có những hành động bất thường.

Đổi vận, cho dù bất kể trong đó có bao nhiêu sự thật thì nếu nhà họ Hoắc có ý định như vậy, chỉ sợ cũng không muốn giữ lại mạng của đứa nhỏ kia.

Trong tích tắc, ánh mắt mọi người nhìn nhà họ Hoắc trở nên phức tạp.

Sắc mặt Thái Ngọc trắng bệch, bà ta định lên tiếng cãi lại thì đã thấy ánh mắt hung ác của chồng bức ép tới.

Bà ta cắn răng câm miệng.

Hoắc Thế Vinh cười nói: “Chuyện này tạm thời chúng ta không nói tới, đợi kết thúc hôn lễ, chúng ta lại ngồi xuống từ từ nói chuyện, Thi tiên sinh, anh cảm thấy thế nào?”

Tuy rằng chuyện con trai quan trọng, nhưng trước mắt chuyện hôn nhân này quan trọng hơn.

Hơn nữa ông ta cần thời gian để suy nghĩ về chuyện con nuôi này, nhiều người xem trò vui nhà họ Hoắc như vậy, cho dù là trong lòng bọn họ có suy nghĩ gì thì đợi khi du thuyền cập bến, tất nhiên lại sinh ra tiếng nghị luận, sẽ trở thành đòn trí mạng tới danh tiếng nhà họ Hoắc.

Đôi môi mỏng của Thi Liên Chu mím chặt, sắc mặt không vui.

Trong lúc bầu không khí đang bế tắc, một giọng nói hoảng loạn bước vào cắt ngang: “Mọi người, không ổn! Cô gia đánh nhau với người ta rồi, mọi người mau tới xem thử đi!”

Cô gia?

Hoắc Thế Vinh nhíu mày, con gái nhà họ Hoắc không ít, cô gia là ai?

Nhưng Ân Thiên Bật ở bên cạnh lại có sắc mặt lại tối sầm, dường như nghĩ cũng không cần nghĩ, có thể đánh nhau với người khác trong lúc này, ngoại trừ đứa con trai ngỗ nghịch không nghe lời của ông ta thì cũng không còn người khác.

Lúc này, Hoắc Thế Vinh cũng không để ý nhiều như vậy, trong lòng còn âm thầm cảm thấy trận đánh này hay lắm, nếu không một đám người giằng co ở chỗ này cũng không phải chuyện nhỏ, ông ta nói: “Thi tiên sinh cũng nghe thấy rồi đấy, đợi giải quyết chuyện này xong, chúng ta lại nói sau đi.”

Dứt lời, ông ta không hề dừng lại, vội vàng đi khỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận