Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 713: Xin Tiền Mua Kẹo

Chương 713: Xin Tiền Mua Kẹo

Đột nhiên, Phó Đông Thăng nhớ đến lần mình và Khương Chi đứng trước nhà xuất bản Văn Học Nhân Dân ở huyện Thấm, lúc đó cô đã mỉm cười, thản nhiên hỏi ông ấy: “Tôi chuẩn bị mở một nhà xuất bản, mời ông làm chủ biên, ông có muốn đi ăn máng khác không?”

Lúc đó ông ấy đã ngây người, mà càng nhiều hơn chính là không tin tưởng, Phó Đông Thăng chỉ cảm thấy cô gái này còn trẻ tuổi mà suy nghĩ quá viển vông.

Nhưng đột nhiên nhiệt huyết trong ông ấy lại dâng trào, không hiểu thế nào ông ấy đã gia nhập vào một nhà xuất bản mới thành lập, cũng vì vậy mà Phó Đông Thăng bị những người trong ngành chế giễu, đến người chị đang công tác trong ngành xuất bản cũng không hiểu được cách làm của ông ấy.

Nhưng một tháng ngắn ngủi này đã đủ để chứng minh với mọi người rằng ánh mắt của ông ấy tốt biết bao!

Vào giờ khắc này, Phó Đông Thăng cảm thấy rất may mắn khi mình có đôi mắt tinh tường biết nhận ra châu ngọc.

Khương Chi cất tiền vào, cô nhìn về phía Phó Đông Thăng: “Hai vạn đồng tiền làm vốn lưu động, công thêm tiền lương của mọi người, không có vấn đề gì chứ?”

Lợi nhuận một tháng này của nhà xuất bản xem như có thể giải quyết được tình hình cấp bách của cô, có số tiền này rồi, Khương Chi muốn mở một cửa hàng bán đồ cổ ở thành phố Thanh cũng không còn là vấn đề nữa, mà số tiền đó cũng để cô có thể kiếm được nhiều tài nguyên đồ cổ trên thị trường hơn.

Còn về một phần lợi nhuận của Lê Sơ thì không cần gấp, với tình hình trong nhà cậu ấy hiện tại, có lẽ cậu ấy sẽ không thể nào đến trấn Đại Danh trong khoảng thời gian này được.

Phó Đông Thăng gật đầu, nói: “Không có vấn đề gì nữa, còn chuyện làm tiệc chúc mừng thì để tôi tự mình sắp xếp.”

Khương Chi gật đầu: “Ngày mai tôi phải về thôn Khương Gia một chuyến, mọi người trong nhà xuất bản tự đi ăn mừng với nhau là được rồi.”

Hai người hàn huyên thêm vài câu liên quan đến bản thảo và trang bìa của tuần sau, sau đó Phó Đông Thăng mới cầm đồ rời đi.

Ông ấy vừa đi thì bốn nhóc con cũng rón rén chạy ra ngoài.

Tiểu Ngự giật mình nhìn mấy xấp tiền xếp ngay ngắn chỉnh tề nằm trên bàn, nhóc con hoảng hốt thốt lên: “Nhiều tiền quá! Mẹ, đây đều là tiền mẹ kiếm được sao? Có phải nhà chúng ta cũng có nhiều tiền giống như nhà Lý Hổ không?”

Tiểu Qua đang gặm dưa leo, cậu bé cười ha ha nói: “Em cảm thấy cha mình nhiều tiền hơn nhà Lý Hổ.”

Khóe miệng Khương Chi co rút, cô đau đầu nhìn mấy đứa con: “Tuổi còn nhỏ lại bàn tán nhà ai có tiền, nhà ai không có tiền, đây không phải thói quen tốt, cho dù có tiền hay không vẫn phải đối xử công bằng, biết không?”

Tiểu Ngự bĩu môi. Lão đại không vừa ý nhưng dưới cái nhìn soi mói của Khương Chi, nhóc con vẫn phải gật đầu.

Tiểu Qua vỗ vào bộ ngực nhỏ của mình: “Con biết rồi, đây chính là thói hư vinh, thích ganh đua, so sánh mà anh ba đã nói, đúng không?”

Tiểu Diệu nghe em trai nhắc đến tên mình, trên mặt cậu bé lập tức ngượng ngùng nở nụ cười, lặng lẽ nhìn Khương Chi, đến khi nhìn thấy đôi mắt đầy ý cười của cô thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Ngự nghe vậy lại càng không vui, bĩu môi đến mức đã treo được bình dầu.

Nhưng cậu nhóc không thể nào nói cho mẹ mình biết thói hư vinh, thích ganh đua, so sánh trong miệng Tiểu Diệu là nói mình.

Khương Chi xoa đầu Tiểu Ngự: “Ngày mai mẹ phải về thôn Khương Chi một chuyến, các con ngoan ngoãn đi học, biết chưa?”

Tiểu Ngự liếc mắt: “Mỗi ngày mẹ đều vô cùng bận rộn.”

Khương Chi thẳng thắn chỉ vào số tiền trên bàn: “Mẹ không bận rộn làm sao kiếm được tiền cho các con tiêu?”

Nhắc đến chuyện này, con ngươi của Tiểu Ngự đã xoay chuyển một vòng, vẻ mặt nịnh nọt: “Vậy mẹ có thể cho con một đồng không? Ngày mai con muốn đến cung tiêu xã mua một túi kẹo, chia cho các bạn học.”

“Mua kẹo chia cho các bạn học sao? Vì sao?” Khương Chi nghi ngờ nhìn Tiểu Ngự.

Bạn cần đăng nhập để bình luận