Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 529: Đặt Tên

Chương 529: Đặt Tên

Khương Chi dùng ngón tay búng nhẹ trán của Hổ Tử, đổi lấy dáng vẻ hậm hực của cậu nhóc.

Cô nói: “Tiểu Diệu cũng có thể xuất viện rồi, đợi tới ngày mai, chúng ta sẽ trở về trấn Đại Danh”.

Hổ Tử quýnh lên, gãi tai nói: “Hả? Sao lại gấp như vậy? Ở lại thêm mấy ngày đi, con còn chưa muốn đi, con muốn ở với Lão Cận thêm mấy ngày! Hay là mọi người về trước đi, đợi thêm một khoảng thời gian nữa, con sẽ kêu Lão Cận đưa con trở về nhé?”

Khuôn mặt nhỏ của Hổ Tử đỏ bừng vì nôn nóng.

Khương Chi dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn cậu bé, môi nở nụ cười: “Con chắc chứ? Tuổi của Cận Phong Sa đã lớn, nên kết hôn rồi, con cứ luôn ở trong nhà chú ấy thì có người phụ nữ tốt nào đồng ý kết hôn với chú ấy chứ? Cứ như vậy, có phải là con đang làm lỡ chuyện của chú ấy không?”

Vừa nghe câu này, sắc mặt Hổ Tử trở nên do dự, sau đó kỳ lạ gật đầu.

Cậu bé lén nhìn Khương Chi, cẩn thận hỏi: “Mẹ, mẹ thật sự không thể kết hôn với Lão Cận sao?”

Tâm tư của tên nhóc này đều viết lên mặt, ý nghĩ muốn Khương Chi kết hôn cùng Cận Phong Sa vẫn luôn chưa hề bị dập tắt.

Khương Chi liếc mắt nhìn cậu bé, cười giả tạo, căn bản là không thèm trả lời vấn đề này.

Tiểu Qua kéo tay Cẩu Tử, bĩu môi nói: “Em cảm thấy ba tốt hơn chú Cận, anh cả, anh tự nhìn xem chú Cận đứng bên cạnh mẹ nhìn có ra gì không? Mẹ xinh đẹp như vậy.”

Tiểu Diệu ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, nhỏ giọng nói: “Mẹ xinh đẹp.”

Cẩu Tử không hé răng, im lặng.

Hổ Tử hậm hực dậm chân, chỉ vào Tiểu Qua nói: “Em đây là thiên vị, thiên vị!”

Khương Chi gõ gõ vào mũi Hổ Tử, thật sự không có hứng thú nhắc tới đề tài Cận Phong Sa: “Có nhiều thời gian để suy nghĩ những chuyện không đâu như vậy, không bằng nghĩ lại xem con với Cẩu Tử có muốn đổi tên hay không?”

“Đổi tên??” Ánh mắt Hổ Tử sáng lên.

Cậu bé đột nhiên chống hông cười: “Con cảm thấy Hổ Tử và Cận Cương Thiết đều khó nghe, con định đổi tên cho bản thân, hay kêu là Khương Lão Đại, thế nào? Nghe có phải đặc biệt oai phong không?”

Vừa nói, tay cậu bé còn múa may vụt vụt giữa không trung.

Mí mắt của Khương Chi giật giật, không để ý đến cậu bé, mà nhìn về phía Cẩu Tử, dịu dàng nói: “Cẩu Tử muốn sửa thành tên gì nào?”

Tên thì nhất định phải đặt, cũng không thể cứ gọi là Hổ Tử, Cẩu Tử, đặc biệt là cái tên Cẩu Tử, không hợp chút nào với khuôn mặt xinh đẹp của cậu bé, sau này lớn lên mà cô vẫn gọi cậu bé là Cẩu Tử, nghĩ tới cảnh đó khiến cô không khỏi khó thở.

Cẩu Tử trầm mặc ngẩng đầu nhìn Khương Chi, trong lúc cô cho rằng Cẩu Tử sẽ không trả lời thì đột nhiên cậu bé nói: “Tên giống em trai.”

“Được lắm được lắm!” Tiểu Qua liên tục vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Cậu bé chỉ vào bản thân, lại chỉ vào Tiểu Diệu: “Em tên là Khương Nam Qua, anh ba tên là Khương Nam Diệu, anh cả và anh hai có tên giống nhau, như vậy bốn anh em chúng ta sẽ giống hệt nhau, như vậy rất xuôi tai!”

Tiểu Diệu cũng nhếch miệng cười, lộ ra má lúm đồng tiền nhẹ trên má.

Hổ Tử xoa xoa gáy, có chút nghi ngờ thì thầm một câu: “Khương Lão Đại khó nghe thật sao?”

“Khương Nam Ngự, Ngự, người chế ngự thuộc hạ thời cổ. Hổ Tử, mẹ hy vọng con có thể khống chế cảm xúc của mình, mà không phải để cảm xúc chi phối hành động của bản thân, biết không?” Khương Chi sờ tóc Hổ Tử, suy nghĩ một lát mà đưa ra một cái tên.

Vấn đề lớn nhất của Hổ Tử là nhạy cảm về mặt cảm xúc, giống cây pháo chỉ đốt một chỗ là đã nổ, người như vậy rất dễ mềm lòng.

“Khương Nam Ngự? Viết như thế nào?” Hổ Tử liếc mắt nhìn cô một cái, vốn cậu nhóc không muốn trả lời vì cảm thấy cái tên này không hay bằng “Khương Lão Đại” kia của cậu bé, nhưng nghe thấy cô nói rõ ràng mạch lạc thì cuối cùng cũng có chút tò mò.

Bạn cần đăng nhập để bình luận