Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1055: Suy Đoán

Chương 1055: Suy Đoán

Đôi môi của Ôn Hoa Anh mấp máy, bà ấy rất muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy nói bất kỳ lời nào trong lúc này cũng giống như đang giải vây cho con trai mình.

Bà ấy buồn bực không nói được gì, chỉ kéo túi đi vào nhà.

Lúc Thi Ninh Chu bước xuống từ ghế lái, sắc mặt lại giống như bị bao phủ bởi gió lớn mưa to.

Cao Nguyên Hương ôm bụng bước xuống hai bước, lúc đi đến cạnh xe thì người đàn ông ngồi cạnh ghế lái mới chậm rãi bước xuống.

Anh ta cao, gầy, tóc nhuộm thành màu nâu sẫm, khuôn mặt tuấn mỹ, mũi cao, môi hồng có độ dày vừa phải, vẻ bề ngoài của anh ta không phải rất giống Thi Liên Chu nhưng khi cười rộ lên thì khiến người ta phải hoa mắt.

Khương Chi đánh giá Thi Hoàn Chu tỉ mỉ hơn, trong lòng cô thầm nghĩ, quả nhiên không hổ là người ở nước ngoài, dù ở những năm 80 nhưng ai không biết mà nhìn phong cách Tây trên người Thi Hoàn Chu sẽ cho rằng đây là idol hay ngôi sao nào đó ở thời đại sau này.

Thế nhưng thái độ của bà cụ và Thi Ninh Chu…

Khương Chi nhìn thoáng qua Thi Liên Chu, vừa đúng lúc anh cũng quay đầu nhìn cô: “Thế nào?”

Khương Chi lắc đầu. Cô luôn cảm thấy tên này đã biết gì đó.

Bên kia, Cao Nguyên Hương vừa nhìn thấy chồng mình thì vui vẻ đến mức hai mắt muốn phát sáng, bước nhanh đến ôm lấy Thi Hoàn Chu: “Hoàn Chu!”

Ý cười bên khóe môi của Thi Hoàn Chu không được tự nhiên, trong mắt còn lộ vẻ phức tạp nhưng thấy cơ thể cồng kềnh của Cao Nguyên Hương nên vẫn đưa tay nắm tay cô ta, mà giọng điệu lại xa cách: “Em mang thai nặng nề, cẩn thận chút!”

Nụ cười ngọt ngào trên mặt Cao Nguyên Hương cứng đờ trong chớp mắt.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Thi Hoàn Chu. Cao Nguyên Hương còn cho rằng mình và chồng gặp lại sẽ là tiểu biệt thắng tân hôn nhưng không ngờ thái độ của Thi Hoàn Chu đối với cô ta lại lạ lẫm thế này, mà trong ánh mắt anh ta đã không có yêu thương như trước kia, thậm chí Thi Hoàn Chu còn không muốn giả vờ.

Thi Ninh Chu đứng một bên nhìn, đáy mắt anh ấy tràn đầy lửa giận: “Lão tứ, vào nhà cho anh!”

Thi Hoàn Chu mím môi, gật đầu ‘vâng’ một tiếng.

Anh ta buông tay đang đỡ lấy Cao Nguyên Hương ra, cổ họng nhúc nhích, nói: “Đi thôi, vào trong thôi!”

Thi Hoàn Chu đi vào trước, đến khi nhìn đến mấy người Hạ Mộ Thanh thì trên môi cũng nở nụ cười: “Chị dâu cả, chị dâu hai.”

“Đây là Nâm Châu sao? Thật là xinh đẹp!” Hắn nhìn Thi Nam Châu khen một tiếng. Dù sao nhà họ Thi cũng không có người xấu, tuy Thi Nam Châu xinh đẹp nhưng thành thật mà nói vẫn không đẹp bằng anh ta.

Lúc Thi Hoàn Chu nhìn về phía Khương Chi thì chợt nở nụ cười: “Em dâu, anh là anh tư!”

Bốn củ cải nhỏ cũng tò mò đánh giá Thi Hoàn Chu, bốn đôi mắt đồng loạt nhìn về phía mình như thế, bảo Thi Hoàn Chu xem nhẹ cũng khó, anh ta cười chế nhạo một tiếng: “May mà lần này về đây đã mang theo nhiều quà tặng, nếu không chắc đã không đủ chia phần rồi.”

Nghe thấy có quà tặng, Tiểu Ngự nhanh nhạy, rất khôn khéo mà hô lên: “Bác tư!”

“Ừ, ngoan quá! Còn lễ phép hơn cha cháu nhiều!” Thi Hoàn Chu xoa đầu Tiểu Ngự, ánh mắt liếc nhìn Thi Liên Chu, tay rủ xuống, nhẹ nhàng nắm đầu vai của của Thi Liên Chu, ý nghĩa trong đôi mắt cũng rất khó hiểu.

“Ha ha.” Thi Liên Chu nhếch môi, trào phúng nhìn anh ta.

Khóe miệng Thi Hoàn Chu co rút, ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, chúng ta vào nhà thôi, đứng bên ngoài đón gió lạnh.”

Dứt lời, Thi Hoàn Chu đã đẩy cửa đi vào.

Hạ Mộ Thanh và Đan Uyển nhìn nhau, trong mắt hai người nghi ngờ không thôi.

Họ quay lại nhìn Cao Nguyên Hương còn đứng trong sân mà chưa hề nhúc nhích, trong lòng cũng đã có suy đoán nên trong thoáng chốc vẫn chưa biết nên phản ứng thế nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận