Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 956: Mẹ Cháu Có Tốt Không?

Chương 956: Mẹ Cháu Có Tốt Không?

Khương Chi nhìn ông ấy một cái, không nói lời nào, sau đó cô cụp mắt nhìn vào sổ sách và lợi nhuận gần đây: “Sao ông lại muốn đến thành phố Thanh?”

“Thành phố Thanh đang phát triển trở lại, cho nên chúng ta chắc chắn phải bỏ ra không ít tinh lực, nếu như tôi chạy đi chạy lại, sợ rằng sẽ lãng phí thời gian, hơn nữa, mọi người đều muốn chạy đến nơi lớn hơn, không có người nào muốn ở thị trấn này mãi, tôi cũng vậy.”

Phó Đông Thăng không hề che giấu bản tính thích chinh phục và mục đích của mình, nói chuyện vô cùng thẳng thắn.

Khương Chi lặng lẽ nhìn ông ấy một lúc rồi nói: “Tôi cho ông thời gian một tháng, chỉ cần lợi nhuận ông tạo ra có thể cao hơn lợi nhuận của Nhà xuất bản trấn Đại Danh 20% thì tôi sẽ để ông ở lại thành phố Thanh.”

Lợi nhuận của nhà xuất bản ở trấn Đại Danh đã đạt đến mức bão hòa rồi, cho dù không có Phó Đông Thăng thì vẫn có thể phát triển ổn định, sau này để ông ấy tọa trấn ở thành phố Thanh cũng là một lựa chọn không tồi.

Phó Đông Thăng nhanh chóng tính toán trong lòng rồi trịnh trọng gật đầu: “Tôi nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của bà chủ!”

Khương Chi nói với Phó Đông Thăng về kế hoạch của Nhà xuất bản ở thành phố Thanh, rời mới để ông ấy về.

Người vừa rời đi, Khương Chi liền giơ tay xoa xoa thái dương, từ khi rời khỏi Bắc kinh, cô luôn phải làm việc liên tục, công việc lại rối ren phức tạp, cơ thể không chịu nổi, cho nên cô có chút mệt mỏi.

Cô dựa vào đầu giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, Tiểu Ngự dựa vào cạnh cửa quan sát, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.

Cậu bé đặt súng nước xuống, ngồi trên bậc đá cạnh cửa, cả người có chút rầu rĩ không vui.trong lòng hơi ủ rũ.

Mạnh Lam thấy Tiểu Ngự không nói gì thì anh ấy cũng không chơi súng nước nữa, anh ấy khó hiểu gãi đầu rồi đi đến ngồi cạnh Tiểu Ngự, cũng không lên tiếng hỏi, hai người chỉ ngồi yên lặng như vậy.

Tiểu Ngự quay đầu nhìn Mạnh Lam, tò mò hỏi: “Chú Mạnh, chú là. . . Chú là cấp dưới của cha cháu à? Giống như kiểu cấp dưới trong phim điện ảnh, vẫn luôn đi theo sau lưng ông ấy, chuyện xấu nào cũng bắt chú làm phải không?”

Khóe môi Mạnh Lam hiếm khi giật giật, anh ấy không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

Im lặng hồi lâu, Tiểu Ngự xua tay: “Thôi vậy, hỏi cũng như không hỏi.”

Câu bé lại thay đổi tư thế, dùng một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Mạnh Lam: “Chú Mạnh, chú nói xem, mẹ cháu có tốt không?”

Bà chủ có tốt không?

Mạnh Lam nghiêm túc suy nghĩ rồi gật đầu: “Tốt.”

Mạnh Lam cảm thấy từ khi có bà chủ, cuộc sống của anh ấy trở nên có nhiều màu sắc hơn, ông chủ của bọn họ cũng thay đổi, trở thành một người biết cười, cũng có tình người hơn, ông chủ như vậy tốt hơn trước rất nhiều.

Điều quan trọng nhất là tay nghề nấu nướng của bà chủ thật sự quá tốt rồi! !

Nghĩ đến đây, Mạnh Lam không nhịn được mà liếm môi, trời đã tối, anh ấy lại đói bụng.

Tiểu Ngự đặt cằm lên trên hai đầu gối khép lại, có chút rầu rĩ mà nói: “Cháu cảm thấy mình đã làm sai rất nhiều chuyện, khiến mẹ ngày nào cũng phải lo lắng cho cháu, lại còn phải giúp cháu cứu lão Cận. . . Bà ấy mệt mỏi quá rồi.”

Mạnh Lam quay đầu liếc nhìn Tiểu Ngự một cái, anh ấy không biết nên nói cái gì.

Mạnh Lam chưa từng nuôi con, cũng không biết cảm giác khi nuôi con là thế nào, cho nên không thể cảm thông với lời nói của Tiểu Ngự, nhưng nghĩ đến Khương Chi chạy đến chạy lui vì Cận Phong Sa, anh ấy vẫn đồng ý nói: “Bà chủ mệt quá rồi.”

Anh ấy cảm thấy bà chủ không nên lãng phí thời gian cho người đàn ông khác.

Tiểu Ngự cúi đầu thấp hơn, cảm thấy uể oải.

Cậu bé cũng không muốn như vậy, nhưng khi vừa gặp phải chuyện lão Cận, cậu bé lại không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, lúc trước cậu bé suýt nữa đã chết rồi, nếu không phải lão Cận đưa cậu bé về nhà thì cậu bé thật sự đã chết vì đói và lạnh cóng rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận