Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 685: Cha Con Đối Đầu

Chương 685: Cha Con Đối Đầu

Thi Liên Chu cau mày, cúi đầu nhìn chiếc ghế bé tí của mấy đứa trẻ, giọng điệu không chút nghi ngờ nói: “Loại ghế này thật sự có thể ngồi sao?”

Khương Chi có chút đau đầu nhìn Thi Liên Chu đang đứng bên cạnh, dáng vẻ ‘tổng tài bá đạo’ này của anh thật sự không thích hợp để đi họp phụ huynh.

“Cái này, vậy thì làm phiền ba của Khương Nam Ngự ngồi ghế của tôi đi.” Khóe miệng của cô giáo Vương giật giật, trong lúc nhất thời cũng không biết đáp trả như thế nào, theo lý mà nói, cô ấy là giáo viên, sao có thể sợ ba mẹ học sinh được?”

Nhưng sự thật chứng minh, cô ấy đang rất sợ hãi.

Trong lòng cô giáo Vương hơi thổn thức, ngày hôm qua cô ấy thực sự bị sốc trước vẻ ngoài của ba Khương Nam Ngự, làm sao cô ấy có thể khống chế được người đàn ông như vậy chứ?

Cô ấy vẫn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô giáo Vương nhìn về phía Khương Chi không khỏi mang theo vẻ khâm phục.

Nữ trung hào kiệt mà.

Thi Liên Chu vẫn không hề nể mặt trước sự khách sáo của cô giáo, cuối cùng dưới ánh mắt ám chỉ của Khương Chi, anh mới miễn cưỡng ngồi lên ghế của Tiểu Ngự, nhưng anh lại từ chối không muốn ôm Tiểu Ngự nên nhóc con không có chỗ ngồi vào lòng.

“Nếu ba không chịu ôm con, con sẽ luôn đứng như vậy!” Tiểu Ngự tức giận trừng mắt nói.

Tuy nhiên, vẻ mặt Thi Liên Chu lại không chút thay đổi, ném cho cậu bé một ánh mắt cảnh cáo, Tiểu Ngự theo bản năng rụt cổ lại, trong lúc nhất thời không dám nói lời nào, cuối cùng chỉ có thể uất ức khóc nức nở, thật uất ức mà ngồi xuống dưới chân của Thi Liên Chu.

Từ trước đến nay cậu nhóc chưa bao giờ bị uất ức đến như vậy, tâm trạng khi bị bán cũng dễ chịu hơn nhiều so với lúc này!!

Khương Chi nhìn hai cha con không ngừng đối chọi trước mặt thì không khỏi xoa huyệt thái dương.

Tiểu Qua ngồi trên chiếc ghế nhỏ, ngây thơ nói: “Anh ơi, anh phải nghe lời ba nói, đừng chọc giận ba, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.”

Những lời này chẳng khác nào như đổ thêm dầu vào lửa.

Tiểu Ngự ‘Oa’ một tiếng bật khóc, lại lần nữa thu hút sự chú ý của phụ huynh và mấy bạn học xung quanh.

Cô giáo Vương nhìn gia đình nhiễu loạn trước mặt mình với vẻ mặt chết lặng, trên mặt vẫn cố hết sức giữ vẻ bình tĩnh.

“Các vị phụ huynh, các bạn học nhỏ đã khai giảng được mấy tháng, hôm nay mời mọi người đến đây, chủ yếu cũng là nói cho mọi người biết về tình trạng đi học của các bạn nhỏ, đa số cũng là chương trình học và phương diện sinh hoạt.” Cô Vương chỉnh đốn lại tâm trạng, cười nói.

Các vị phụ huynh ồ lên, bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

Vẻ mặt của Thi Liên Chu lạnh nhạt, đối với đề tài này nửa điểm cũng không có hứng thú.

Nhưng Khương Chi lại hỏi nhiều thêm một câu: “Về phương diện sinh hoạt, không biết Khương Nam Ngự, Khương Nam Tông, Khương Nam Diệu và Khương Nam Qua ăn cơm như thế nào?”

Cô không tính là người mẹ đủ tư cách vì giờ mới tham gia họp phụ huynh, tất nhiên là cô muốn hỏi nhiều thêm vài câu.

Cô Vương cười nhẹ nhìn Khương Chi, khách khí nói: “Mấy đứa nhỏ đều ăn rất nhiều cơm, đặc biệt là Khương Nam Ngự, chiều cao và cân nặng đều nổi bật nhất trong lớp, ngày thường em ấy cũng rất chăm sóc các em trai.”

“Thật sao.” Khương Chi nhìn về phía Tiểu Ngự, ánh mắt hơi kinh ngạc.

Tiểu Ngự hơi hếch cằm lên, lại như sợ bị phát hiện mà nỗ lực kìm lại khóe miệng đang muốn nhếch lên, nhưng nhìn lỗ tai đỏ rực của cậu bé thì biết là lời khen của cô giáo làm cho cậu vui vẻ đến nhường nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận