Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 972: Tỉnh Lại

Chương 972: Tỉnh Lại

Bà ta không sợ Hoắc Thế Quang, người luôn không quan tâm đến chuyện gì này, nhưng bà ta vẫn không muốn anh ta tỉnh dậy.

Như Khương Chi đã nói, Triệu Cam Đường bị chết thảm, một khi Hoắc Thế Quang tỉnh dậy, không ai biết anh ta có phát điên hay không? Anh ta có nhắm vào tài sản của nhà họ Hoắc hay không? Đến lúc đó, nhà họ Hoắc còn chỗ nào cho bọn họ ở nữa không?

Khương Chi không nói gì, chỉ nhìn Hoắc Thế Quang.

Trước đó, khi đứng bên giường bệnh quan sát, cô đã phát hiện mí mắt Hoắc Thế Quang khẽ giật, không giống như đang hôn mê. Có lẽ anh ta không muốn tỉnh dậy đối mặt với sự thật rằng Triệu Cam Đường đã chết nên luôn giả vờ như người chết.

Mọi người trong phòng đều đặt ánh mắt lên người Hoắc Thế Quang, chỉ trong chốc lát, đã thấy rõ ràng ngón tay Hoắc Thế Quang đang kẹp dụng cụ đo khẽ động đậy, động tác không lớn nhưng đã lọt vào mắt tất cả mọi người.

Sắc mặt Thái Ngọc thay đổi, trong lòng có hơi tức giận.

Hoắc Thế Quang này, sớm không tỉnh, muộn không tỉnh, lại tỉnh đúng lúc này!

Mí mắt Hoắc Thế Quang giật giật, mãi một lúc sau anh ta mới từ từ mở mắt.

Anh ta nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng xóa trong chốc lát, như thể không tìm thấy tiêu cự, giống như một con búp bê vô tri, cho đến khi Khương Chi mở miệng: “Rốt cuộc cũng chịu tỉnh rồi sao? Tôi còn tưởng ngay cả lần gặp mặt cuối cùng anh cũng không muốn đi chứ.”

Lời này lọt vào tai Hoắc Thế Quang, lông mi anh ta lại run lên, ánh mắt đau đớn không thể diễn tả được.

Anh ta gần như không dám nhớ lại chuyện ngày hôm đó. Mỗi lần nghĩ đến, trong lồng ngực như có con kiến đang gặm nhấm, vừa ngứa vừa đau, gần như khiến anh ta phát điên. Anh ta không muốn tỉnh táo để đối mặt với những điều này nhưng tiếp tục suy sụp thì có tác dụng gì?

Nếu anh ta không đi gặp cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ đau lòng.

Vẻ mặt Thái Ngọc thay đổi, bà ta lo lắng nói: “Thế Quang à, cuối cùng em đã tỉnh rồi, chị sẽ gọi bác sĩ đến ngay!”

Hoắc Thế Quang hé đôi môi nhợt nhạt, khẽ thốt ra ba chữ: “Không cần. Tôi đã không sao rồi. Chị dâu cứ về Hồng Kông trước đi, dẫn tất cả người ngoài đi hết, không cần để lại một ai.”

Nghe thấy vậy, sắc mặt của Thái Ngọc trở nên rất khó coi.

Bà ta biết, thời gian này việc Hoắc Thế Quang luôn hôn mê bất tỉnh đều là giả vờ. Nếu không anh ta mới vừa tỉnh lại, làm sao biết bà ta đã cài cắm rất nhiều người ở bên ngoài?

Trong lúc nhất thời, bà ta cũng không nghĩ ra nên nói gì. Dù sao anh ta đã tỉnh lại, trách nhiệm của bà ta cũng đã hoàn thành, sớm trở về Hồng Kông còn có thể sắp xếp một chút, để đến lúc Hoắc Thế Quang trở về Hồng Kông sẽ không phải ầm ĩ.

Nghĩ vậy, Thái Ngọc liền hắng giọng, dùng vẻ mặt cao ngạo nói: “Vậy chị đi trước, đợi em khỏi hẳn thì trở về Hồng Kông đi, hy vọng là bạn của em có thể đáng tin hơn chị.”

Trong câu cuối cùng của Thái Ngọc còn mang theo chút ý tứ gây xích mích ly gián. Bà ta nói xong liền dẫn theo một đám vệ sĩ rời đi.

Bà ta mới là người không muốn ở lại nơi nghèo nàn lạc hậu này, ngày thường đi dạo còn không tìm đến chỗ này.

Khương Chi tìm một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh giường, giọng điệu mang theo chút trêu chọc và chế giễu: “Anh cứ để bà ta đi như vậy à? Không có người chăm sóc thì anh có thể sống sót rời khỏi thành phố Thanh hay không còn khó mà nói được.”

Hoắc Thế Quang nhắm mắt lại, nói với Mạnh Lam: “Có thể nhờ anh rót cho tôi một ly nước không?”

Mạnh Lam nhìn về phía Khương Chi, thấy cô gật đầu mới quay người đi rót nước.

Hoắc Thế Quang mở mắt nhìn về phía Khương Chi, nhếch mép cười, biểu cảm như khóc như cười: “Chị của tôi cũng đến thành phố Thanh rồi. Ân Đình không có thời gian đối phó với tôi nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận