Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 407: Bị Đổ Oan

Chương 407: Bị Đổ Oan

Trong đám đông có một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Cận Phong Sa, cậu đưa mẹ mình đi đi! Nếu tiếp tục làm ầm ĩ trong xưởng thì đừng trách tôi báo công an.”

Không bao lâu sau mới nghe thấy tiếng nói khàn khàn của Cận Phong Sa: “Chúng ta đi thôi!”

“Con không đi! Bọn họ vu oan cho người ta! Lão Cận căn bản không phải người như vậy!” Giọng nói của Hổ Tử sắc bén hơn mà không giống như trước kia, cậu nhóc gầm lên, giọng nói giống như của một con sói non đang muốn cắn nuốt người ta.

“Là anh cả.” Tiểu Diệu nắm chặt tay Khương Chi, gương mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch.

Tiếng cười nhạo vang lên: “Cậu ta không phải người như thế hả? Nhóc có thể bảo đảm không? Nhóc con, vẫn nên về nhà uống sữa nhiều thêm mấy năm nữa đi!”

Gương mặt của Khương Chi chuyển thành lạnh lẽo, cô đẩy đám đông ra, chen vào, che chở ở phía trước cho Tiểu Diệu và Tiểu Qua.

Bên cạnh Cận Phong Sa là hành lý ngổn ngang, nào là chăn đệm, nồi bát, bồn chậu, bà Anh ngồi trên mặt đất đang lau nước mắt, Hổ Tử thì ngăn chặn trước mặt Cận Phong Sa, trên gương mặt xinh đẹp vô cùng hung hãn.

Mà đứng phía đối diện của Hổ Tử không xa là một người đàn ông trung niên bụng phệ, đầu hói.

Đầu của ông ta được chải chuốt       bóng loáng, chân đi giày Tây, áo sơ mi bó chặt thịt trên người ông ta, mặt mũi vô cùng dữ tợn, hoàn toàn giống dáng vẻ của người em trai Vương Bằng Phi của ông ta.

Không sai, Khương Chi đã từng gặp người này trên bức ảnh trong văn phòng của Vương Bằng Phi.

Ông ta chính là Vương Bằng Lỗi, anh trai của Vương Bằng Phi.

Vốn dĩ Khương Chi còn cảm thấy kỳ lạ, em trai đã ngồi tù vì án bắt cóc, người làm anh trai sao có thể ngồi yên, không ngờ chỉ mới qua hai ngày thì đối phương đã bắt đầu hành động rồi, hơn nữa còn là một đòn knock out, khiến Cận Phong Sa không có khả năng trở mình.

“Tiểu Khương!” Triệu Ngọc Phương cũng có mặt, cô ấy vừa nhìn thấy Khương Chi thì vội đẩy đám đông ra, chen đến gần Khương Chi.

Sắc mặt Triệu Ngọc Phương lo lắng và khó xử cô ấy thật sự không biết phải làm thế nào để giúp Cận Phong Sa.

Khương Chi lắc đầu, để Triệu Ngọc Phương trông chừng Tiểu Diệu và Tiểu Qua giúp mình, còn cô thì bước lên phía trước mấy bước, giữ chặt cánh tay nhỏ của Hổ Tử, đưa tay sờ lên gương mặt đã trắng bệch của nhóc con.

Cơ thể Hổ Tử cứng đờ, cậu nhóc ngẩng đầu nhìn thấy Khương Chi thì đột nhiên gào lên khóc, khóc nghẹn ngào.

Cậu nhóc ôm chặt chân Khương Chi, giọng nói nghẹn ngào, đứt quãng: “Mẹ… Bọn họ… Bắt nạt người!”

Dù sao cũng chỉ là đứa bé, gặp phải tình huống thế này nhưng vẫn có thể đứng ra bảo vệ Cận Phong Sa, đủ để thấy cậu nhóc rất dũng cảm nhưng vừa nhìn thấy Khương Chi, lòng dũng cảm kia lập tức vỡ vụn, mà nguồn gốc cho sự vỡ vụn này là vì cậu nhóc tin tưởng Khương Chi.

“Không có việc gì, đừng khóc!” Khương Chi vuốt tóc Hổ Tử, vẻ mặt vẫn thản nhiên, không thể nhìn ra cảm xúc trên mặt cô.

Cận Phong Sa cúi thấp đầu nên cũng không nhìn thấy biểu cảm của anh ấy.

Nhưng khi anh ấy nghe tiếng Khương Chi nói thì mới giống như một bức tượng gỗ ngẩng đầu lên, cảm xúc trong đôi mắt như chết đứng.

Vương Bằng Lỗi nhìn Khương Chi, ông ta đánh giá cô từ trên xuống dưới, giọng điệu bình tĩnh: “Cô chính là Khương Chi kia sao?”

Khương Chi trấn an cảm xúc của Hổ Tử, sau đó mới nheo mắt nhìn về phía Vương Bằng Lỗi, trên gương mặt trắng trẻo, xinh đẹp của cô không thể hiện cảm xúc gì, đôi môi hồng còn cong lên tạo ra một độ cong châm chọc: “Tôi cho rằng lúc Vương Bằng Phi ngồi tù thì ông đã tra đến tôi rồi.”

Một câu nói này khiến một đám người xôn xao.

Một đám công nhân ăn dưa tạm thời quên chuyện của Cận Phong Sa, mà bắt đầu nhắc lại chuyện của Vương Bằng Phi trước đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận