Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 802: An Ủi

Chương 802: An Ủi

Thi Liên Chu không đẩy cô ra, đầu chôn vào cổ của Khương Chi, siết chặt eo cô. Giờ phút này, anh yếu đuối như một đứa bé, trong đầu như đang nhớ lại một buổi chiều ấm áp nhưng rồi lại khiến anh ấy chìm một khoảng đen tối mù mịt ở mười năm về trước.

[“Cha, đó là Mạnh Dần! Sao cha có thể làm thế?” Thuở thiếu thời, gương mặt của Thi Liên Chu vẫn còn ôn hòa hơn, vẫn còn nét rạng rỡ, sáng sủa, cách xa vẻ quyết tuyệt, lạnh lùng như bây giờ.

“Đồng chí Thi Liên Chu! Đây là quyết định của tổ chức, con không có quyền xen vào!” Thi Bỉnh Thiên mặc quân phục thẳng thớm trên người, quân hàm treo từng hàng tỏa ra sự sự lộng lẫy mà băng giá.

Thi Liên Chu ở thuở thiếu thời đối diện với cha mình, trên gương mặt tươi sáng là vẻ bất khuất, dữ tợn.

Anh đã quyết định, cho dù quốc gia không trả thù cho Mạnh Dần thì anh ấy sẽ tự mình làm!

Thi Liên Chu đứng thẳng tắp, tự ý rời đi nhưng lời nói lạnh lùng, cứng rắn của Thi Bỉnh Thiên đã vang lên từ phía sau: “Thi Liên Chu, con là người nhà họ Thi, con phải luôn ghi nhớ gia huấn của nhà họ Thi, không được làm gia tộc hổ thẹn, không được làm ra những chuyện sỉ nhục gia tộc, như vậy không những làm hại chính con, hại gia đình chúng ta, mà thậm chí còn làm hại đến quốc gia. Làm bất cứ việc gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, không được làm theo ý mình để rồi khi xảy ra chuyện cũng không thể cứu vãn được!”

“Mạnh Dần đã chết!”

“Điều con cần suy nghĩ chính là cái chết của Mạnh Dần có thể mang lại điều gì cho người sống mà không phải chỉ mãi nghĩ đến bầu nhiệt huyết kia! Điều đó có thể làm được gì?”

“Thi Liên Chu, con nên trưởng thành rồi! Trưởng thành làm một sĩ quan đủ tư cách mà không phải giống một đứa bé muốn làm cái gì thì làm! Lẽ nào con đã quên tất cả những gì cha đã dạy khi con còn bé rồi sao?”

“Thi Liên Chu, con nên trưởng thành rồi!”]

Trong đầu Thi Liên Chu không ngừng vang lên câu nói “Thi Liên Chu, con nên trưởng thành rồi”, câu nói này như cơn ác mộng đeo bám anh, khiến anh phải giật mình thức giấc biết bao đêm, kèm theo đó là hình ảnh cơ thể Mạnh Dần bị nổ tung khiến máu trong người anh cũng trở thành lạnh lẽo.

Khương Chi ôm cơ thể run rẩy của Thi Liên Chu, môi đỏ mím chặt.

Cô không biết phải an ủi anh thế nào nên chỉ có thể vuốt mái tóc đen đã xốc xếch của anh.

Chiến hữu có thể tin cậy vào nhau, sống chết cũng gắn bó với nhau đã chết nhưng gia tộc mình lại chiếm lấy lợi ích, cô không thể nào hiểu được cảm giác này, bởi vì nếu đổi vị trí là mình, Khương Chi sợ rằng cô cũng sẽ đưa ra quyết định giống như Thi Bỉnh Thiên.

Người cũng đã chết, có thể chiếm được nhiều lợi ích như vậy cũng không có gì đáng trách.

Nhưng nhìn thấy một Thi Liên Chu luôn không thể hiện cảm xúc gì lại đau khổ như vậy thì trái tim của cô cũng đau nhói, mà cảm giác đồng cảm này khiến cô không biết phải làm gì.

Hai bàn tay của Khương Chi dán lên mặt Thi Liên Chu, đối diện với gương mặt anh, nhìn vào mắt anh.

Cô nhìn vào đôi mắt phượng đỏ au của anh, nhỏ giọng thì thầm: “Em ở đây.”

An ủi kiểu này có lẽ cũng vô ích, chuyện đã qua lâu rồi nói thêm điều gì cũng uổng công, để trong lòng được dễ chịu hơn thì báo thù cho Mạnh Dần, thế nhưng muốn báo thù cho Mạnh Dần thì bản thân phải mạnh hơn, nếu không tất cả đều chỉ là nói suông mà thôi.

Khương Chi cúi đầu, môi đỏ dán lên cánh môi nhỏ của Thi Liên Chu.

Sợi tóc đen của cô rơi xuống đầu vai anh, trên đó vẫn còn hương cỏ tươi thoang thoảng.

Thi Liên Chu nhìn gương mặt trắng nõn, đôi mắt hạnh, môi đỏ, không chỗ nào không đẹp gần trong gang tấc, nhưng điều anh yêu nhất lại là linh hồn tràn đầy tin tưởng và yêu anh sâu đậm trong đôi mắt cô.

Cảm xúc mãnh liệt trong lòng hiếm khi được làm dịu, giống như anh đã tìm được một lối ra cho mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận