Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 810: Gọi Điện

Chương 810: Gọi Điện

Khuôn mặt của Ngũ thái thái đẹp như tranh vẽ, vẻ mặt thong dong, khí chất có phần giống với Ngũ gia, có một chút lạnh lùng nhàn nhạt, giống như từ chối người khác từ ngàn dặm xa, tự nhiên khiến người khác cảm thấy khó gần gũi.

Có lẽ dì Lưu đã nhìn thấy dáng vẻ kia của Ngũ gia rất nhiều lần, cho nên bây giờ nhìn thấy Ngũ thái thái tương lai cũng có dáng vẻ như vậy thì bà ấy cảm thấy hai người bọn họ có tướng phu thê.

Bà ấy nhìn Khương Chi một lúc thì cũng không cảm thấy khó gần nữa, thậm chí còn có chút thân thiết.

“Cám ơn.” Khương Chi không để ý đến ánh mắt giống như đang đánh giá của dì Lưu, cô cầm ly sữa hạnh nhân lên nhấp một ngụm, vào miệng thì có vị ngọt ngào và mang theo mùi thơm đặc trưng của hạnh nhân, vô cùng ấm áp, khiến cô cảm thấy tay chân đều ấm lên.

“Uống ngon lắm đúng không?” Dì Lưu cười hỏi, thấy Khương Chi gật đầu, trong lòng bà ấy càng vui hơn.

Trên lầu, bà Thi đang ngồi trong thư phòng, bà ấy gọi điện thoại cho từng người một.

Đầu tiên bà ấy gọi cho chồng mình, Thi Bỉnh Thiên, người nghe điện thoại là nhân viên cảnh vệ, vừa nghe thấy giọng nói của Ôn Hoa Anh thì anh ấy vội vàng gọi ông Thi.

“Alo? Có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Thi Bỉnh Thiên hơi cứng ngắc.

Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên hai vợ chồng nói chuyện với nhau kể từ khi bọn họ cãi nhau lần trước.

Bà Thi ngồi thẳng lưng, giống như Thi Bỉnh Thiên đang đứng trước mặt bà ấy, giọng nói của bà ấy lạnh lùng giống như đang ra lệnh: “Về nhà ăn trưa, A Chi đến.”

Thi Bỉnh Thiên hơi khó xử: “Buổi trưa còn có cuộc họp.”

“Thích về không thì tùy, ông còn cho rằng nhà này thiếu một người như ông à?” Bà Thi tức giận mắng một câu, sau đó dứt khoát cúp điện thoại.

Thi Bỉnh Thiên nhìn chiếc điện thoại trong tay đang kêu tít tít tít liên hồi, vẻ mặt phức tạp.

“Thủ trưởng?” Nhân viên cảnh vệ thì thầm gọi một tiếng.

“Thông báo cho tham mưu trưởng, chuyện này bọn họ cứ xem mà giải quyết đi, không cần thông báo cho tôi. Chuẩn bị xe, tôi về nhà.” Thi Bỉnh Thiên đặt điện thoại xuống, dặn dò vài câu rồi sải bước đi ra ngoài.

Nhân viên cảnh vệ không dám trì hoãn, anh ấy chạy bước nhỏ đuổi theo.

Ôn Hoa Anh cúp điện thoại, tức đến mức ngực phập phồng, bà ấy nhắm mắt lại, bình tĩnh lại rồi gọi điện đến nhà lão đại Thi Khâm Châu, người bắt máy là giúp việc trong nhà.

“Lão thái thái?” Dì giúp việc hơi căng thẳng gọi một tiếng.

“Cô nói với lão đại một tiếng, bảo cả nhà nó trưa nay về nhà ăn cơm.” Ôn Hoa Anh nghe thấy dì giúp việc gọi bà ấy là “lão” thái thái thì vô cùng khó chịu, bà ấy vốn bị Thi Bỉnh Khiêm chọc giận bực cả mình, bây giờ lại càng không vui hơn nữa, trực tiếp đưa ra tối hậu thư.

Dì giúp việc vội vàng nói: “Vâng vâng, tôi sẽ đi nói cho thái thái biết ngay.”

Ôn Hoa Anh cúp điện thoại, sau đó gọi điện thoại cho nhà lão nhị Thi Ninh Chu.

“Mẹ ạ?”

Người trả lời điện thoại là Đan Uyển, nghe giọng nói dịu dàng ở đầu bên kia điện thoại, cuối cùng bà Thi cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, bà ấy nói: “A Chi đã đến Bắc Kinh rồi, con bé và lão ngũ cùng về nhà, trưa nay con và lão nhị dẫn đứa nhỏ về nhà ăn cơm nhé.”

“A Chi về nhà rồi sao?” Đan Uyển sửng sốt một chút, cô ấy cũng biết chuyện Khương Chi sẽ đến Bắc Kinh, nhưng không ngờ lão ngũ cũng không gọi điện thông báo một tiếng mà về thẳng nhà luôn.

“Ừm, trưa về nhà ăn cơm đi.” Bà Thi không muốn nói thêm gì nữa, bà ấy nhìn đồng hồ rồi nói: “Mẹ không nói nữa, mẹ phải đi mua thức ăn về nấu cơm đây, trưa nay con muốn ăn gì?”

Đan Uyển nhẹ nhàng mỉm cười: “Mẹ hỏi A Chi đi, lần đầu em ấy đến nhà, chắc là căng thẳng lắm.”

Ôn Hoa Anh nói: “Được, mẹ biết rồi, không nói nữa.”

Nói xong, bà Thi dứt khoát cúp điện thoại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận