Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 980: Hãy Sống Cả Phần Của Cô Ấy

Chương 980: Hãy Sống Cả Phần Của Cô Ấy

“Tuy nhà họ Ân ghê gớm nhưng cũng không bền chắc như sắt thép đâu, nhà họ Hoắc các anh có tiền, rất khó đoán trước giữa tiền tài và quyền lực, cái nào mạnh hơn. Nếu lúc trước anh cả của anh có thể tìm sát thủ đến ám sát tôi thì giờ đây vì sao anh không tìm sát thủ xử lý n Đình?”

“Anh quay về Hồng Kông, điều quan trọng vẫn là nắm lại quyền lực trong nhà họ Hoắc trước, nếu không, chỉ có một lời thù hận như thế cũng là vô ích.”

“Còn nữa, tên Ân Đình đã ngược đãi sát hại quá nhiều cô gái, nói tóm lại cho dù hắn có cẩn thận đến mấy thì vẫn sẽ có sơ hở, giống như Trần Cẩm kia, chẳng phải cô ta chính là một lá bài rất có lợi trong việc kéo tên Ân Đình xuống ngựa sao? Chung quy lại thì vẫn có muôn vàn cách nhưng dùng cứng đối cứng chính là cách ngu xuẩn nhất.”

“Sau này anh có thể đi khắp núi sông ở khắp thế gian, tham quan từng ngõ ngách.”

“Tôi hy vọng anh có thể tự bảo vệ lấy mình, cũng mang theo một phần của Triệu Cam Đường mà sống tốt.”

Giọng nói của Khương Chi rất bình thản nhưng mang đầy ý khuyên nhủ.

Cô đúng là không hy vọng Hoắc Thế Quang sẽ lãng phí tính mạng mà khó khăn lắm mới giữ lại được, vì như vậy sẽ làm phụ lòng nỗi khổ tâm của Triệu Cam Đường, chỉ có một người đã từng chết một lần như cô mới hiểu được được sống sót mới tốt đẹp biết dường nào.

Nghe Khương Chi nói hết, trong nháy mắt Hoắc Thế Quang chỉ cảm thấy cả người mình như được chiếu đầy ánh sáng, tựa như anh ấy vừa thoát khỏi gông xiềng vô hình nào đó.

Hốc mắt Hoắc Thế Quang ửng đỏ, đáy mắt tràn hơi nước.

Trên đường đi, hai người họ không trò chuyện nhiều nữa, xe cũng chạy thẳng đến sân bay.

Trước khi bước xuống xe, Hoắc Thế Quang trịnh trọng nói với Khương Chi: “Cảm ơn cô.”

Dứt lời, anh ấy quay người đi thẳng vào sân bay.

Khương Chi nhìn theo dáng lưng thẳng tắp, bước đi dứt khoát mà không hề ngập ngừng của Hoắc Thế Quang, cô biết anh ấy đã suy nghĩ thông suốt rồi. Khương Chi không chắc Hoắc Thế Quang sẽ suy tính cho mọi việc nhưng chỉ riêng việc đối đầu với Ân Đình và nhà họ Ân, chung quy lại anh ấy vẫn sẽ suy nghĩ kỹ trước khi hành động.

Hoắc Thế Quang cần phải nắm chặt quyền hành trong nhà họ Hoắc thì việc báo thù của anh ấy xem như đã thành công được một nửa.

Nguyện người trải qua ngàn buồm, quay lại vẫn là thiếu niên.

Khương Chi không quay về nhà họ Dương nữa, ở đó đã được xử lý rồi, cô không cần tiếp tục ở đó nữa.

Chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch của Ân Đình sẽ khiến cô buồn nôn.

Khương Chi đến cửa hàng đồ cổ của mình, vừa đến nơi cô đã nghe thấy giọng nói lạ lẫm nhưng vô cùng nhiệt tình: “Anh Hồ, ông chủ của chúng ta có phải là người cực kỳ tốt không? Anh xem ông ấy có thể dùng người như anh, còn dùng bọn em, sau này chúng ta phải siêng năng làm việc cho ông chủ mới được!”

“Cậu chững chạc một chút! Làm nhân viên thì phải có dáng vẻ của một nhân viên, cậu cho rằng chúng ta vẫn ở trong giai đoạn mà không ai quản nữa sao? Nhưng đúng là ông chủ rất tốt.” Người nói chuyện lại không phải Hồ Vĩnh Chí, đó vẫn là một giọng nói rất xa lạ, tuy giọng điệu rất chững chạc nhưng vẫn mang vẻ tò mò.

Hồ Vĩnh Chí khó nén được vui vẻ: “Đại Cường, A Hưng, hai người tìm đến tôi thế này, tôi thật sự rất vui! Bà chủ của chúng ta đúng là một người rất tốt, hai người làm việc cho cô ấy cũng đừng lo lắng, sau này anh em chúng ta đồng lòng, bảo đảm có thể mở rộng cửa hàng của bà chủ.”

Khương Chi lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ mà sự lo lắng ở đáy mắt cũng đã tan biến rất nhiều.

“Bà chủ!” Hồ Vĩnh Chí nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu, anh ấy lập tức nhìn thấy Khương Chi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận