Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 456: Tới Tìm Hổ Tử

Chương 456: Tới Tìm Hổ Tử

Đôi môi đỏ mọng của Khương Chi mím chặt, cô quay đầu nhìn Tiểu Diệu và Tiểu Qua, vẻ mặt hơi do dự.

Cô thật sự muốn đích thân đến Thượng Hải, nếu không giúp được thì thôi vậy, nếu có thể giúp đỡ một chút thì cô sẽ tìm được Cẩu Tử sớm hơn, dù sao thì cô cũng cảm thấy có chút bất an nếu chỉ đặt hy vọng vào Thi Liên Chu.

Cô chưa bao giờ là người đặt hết hy vọng vào người khác, nói thế nào cô cũng phải góp một phần sức lực vào chuyện này mới được.

Nhưng còn Tiểu Diệu và Tiểu Qua thì sao?

Có lẽ nhìn thấy sự do dự của cô, Phó Đông Thăng suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu bà chủ không phiền, tôi sẽ nhờ vợ tôi đến chăm sóc hai đứa nhỏ, vừa đúng lúc cô ấy rảnh rỗi ở nhà.”

Ông ấy nói xong, Khương Chi cũng không cự tuyệt nữa: “Được rồi, ông chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta đi Thượng Hải.”

Phó Đông Thăng nhận được thông tin chính xác, ông ấy cũng không ở lại bệnh viện lâu hơn.

Ông ấy vừa rời đi không bao lâu thì Tiểu Diệu và Tiểu Qua đều thức giấc.

Khương Chi mua đồ sáng đem về phòng bệnh, cô ăn đại một miếng rồi nói: “Ngày mai mẹ sẽ đến Thượng Hải một chuyến, hai đứa ngoan ngoãn ở bệnh viện đợi mẹ có được không?”

“Thượng Hải?”

“Thượng Hải?”

Hai đứa nhỏ đồng thanh hét thành tiếng.

Trên mặt Tiểu Qua tràn đầy mong đợi: “Có phải Thượng Hải vô cùng, vô cùng lớn không mẹ? Còn lớn hơn cả huyện Thấm nữa?”

Cậu bé có suy nghĩ của trẻ con, muốn đi theo Khương Chi, nhưng Tiểu Diệu lại mím môi, ánh mắt sáng ngời nói: “Thượng Hải, có phải anh hai ở đó không?”

Hôm qua khi đến đồn cảnh sát, cậu bé đã nghe thấy mọi chuyện.

Khương Chi im lặng một lát, cô gật đầu nói: “Có thể.”

Tiểu Diệu nắm chặt đôi tay nhỏ nhắn, cậu bé nghiêm túc nói: “Mẹ ơi, mẹ đi đi, con ở đây đợi mẹ và anh hai.”

“Anh hai thật sự ở Thượng Hải sao? Vậy con có thể cùng mẹ đi tìm anh ấy không ạ?” Tiểu Qua vặn vẹo cơ thể, sự vui mừng và hy vọng hiện lên trên khuôn mặt cậu bé.

Tiểu Diệu kéo cánh tay của Tiểu Qua, lông mày nhỏ nhíu lại, cậu bé hơi nghiêm túc mà nói: “Mẹ đến đó để làm chuyện quan trọng, mẹ còn phải tìm anh hai nữa, cho nên không thể chăm sóc em được đâu, hai anh em mình đợi ở bệnh viện đi.”

Nghe vậy, Tiểu Qua bĩu môi, cuối cùng không còn cách nào khác, cậu bé chỉ có thể chịu thua Tiểu Diệu, không quấn lấy Khương Chi đòi đến Thượng Hải nữa.

Khương Chi sờ đầu Tiểu Qua, cười nói: “Hôm nay chúng ta đi gặp Hổ Tử.”

Hai anh em Tiểu Qua vô cùng vui mừng khi được đi thăm anh cả, hai cậu bé cũng rất thích chơi đùa với Hồ San San, dù sao cũng tốt hơn việc ở bệnh viện cả ngày.

Ba mẹ con đạp xe chậm rãi đi xuyên qua mấy con phố, chẳng mấy chốc bọn họ đã đến xưởng luyện thép.

Không khí trong xưởng luyện thép vô cùng nghiêm túc, ngay cả người gác cổng cũng rất căng thẳng, không hề có chút ý cười nào.

Khương Chi dẫn Tiểu Diệu và Tiểu Qua vào xưởng thép, bọn họ không đến khu người nhà mà đi thẳng đến trường học, vừa đúng lúc là giờ nghỉ giải lao, mấy đứa nhỏ đang chơi đá cầu, bắn bi ở trong sân, bọn nhỏ cười nói vô cùng vui vẻ, náo nhiệt.

Khương Chi nhìn thấy Hổ Tử từ xa, cậu bé cầm một thanh kiếm làm bằng bìa cứng, đứng trên bậc thang vung vẩy “bảo kiếm” trong tay, còn mấy người bạn học có quan hệ tốt với cậu bé thì đang quỳ một chân ở bên dưới, lớn tiếng nói gì đó.

Nhìn cảnh tượng đậm chất “hội chứng tuổi teen” này, khóe miệng Khương Chí giật giật.

Cô chợt nghĩ đến Thi Liên Chu, tự hỏi liệu khi còn nhỏ anh có như vậy không.

Bạn cần đăng nhập để bình luận