Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 546: Mẹ Con Gặp Lại

Chương 546: Mẹ Con Gặp Lại

Khương Chi lắc đầu, dùng ngón tay trắng nõn chỉ vào Vân Tường: “Tôi không cần ông ấy, tôi chỉ cần bà thôi. Nhân lúc mấy đứa nhỏ đang ngủ, chúng ta đi một chuyến đi, về rồi hẵng đi ăn trưa.”

Nói xong cô đã quay người đi lấy bản thiết kế.

Vân Tường sửng sốt, nhìn bóng lưng Khương Chi, rồi lại nhìn Phó Đông Thăng, ngón tay chà xát vạt áo, bà ấy hơi ngơ ngác.

“Đi đi, về nhà xem thử đi, đã nhiều năm như vậy, dù bọn họ có tức giận đến đâu thì cũng nguôi ngoai rồi, cô nói xem bây giờ cô đã ly hôn rồi, một mình như vậy ăn tết phải làm sao đây?” Phó Đông Thăng vỗ nhẹ lên bờ vai mảnh khảnh của Vân Tường, nói như vậy.

Vân Tường cúi đầu, một lúc sau bà ấy mới gật đầu với đôi mắt đỏ hoe.

. . .

Vân Tường đạp xe đưa Khương Chi rời khỏi ngõ Trúc Lan và đi về phía con đường mà bà ấy quen thuộc nhất khi còn nhỏ.

Con phố này bán vật tư kim khí, đồ gia dụng, đồ nội thất và những thứ tương tự.

Vân Tường dừng lại ở ngã tư, nhưng bà ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và đi đến một khoảng sân nhỏ có tấm biển ghi đơn giản là “Xây dựng Tỉnh Tâm.”

Vân Tường dựng xe đạp lên, nhìn tiểu viện mình đã sống suốt những năm tháng thơ ấu với ánh mắt phức tạp, bà ấy do dự không dám bước vào nhà.

Khương Chi liếc nhìn bà ấy rồi bước vào cửa trước.

Trong sân có một bà lão đang tưới hoa, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy vẻ đẹp của bà ấy khi còn trẻ, Vân Tường rõ ràng được thừa hưởng sự xinh đẹp từ người phụ nữ trước mặt, mẹ của bà ấy.

Vừa nhìn thấy Khương Chi, người phụ nữ đó đã đi đến, cười nói: “Đồng chí muốn xây nhà phải không?”

Lúc này Vân Tường cũng lấy hết can đảm bước vào trong sân, người phụ nữ vừa nhìn thấy bà ấy liền thay đổi sắc mặt, ấm nước trong tay rơi xuống đất, khuôn mặt bà ấy hơn run lên, lẩm bẩm nói: “Con gái?”

Vân Tường rơi nước mắt, bà ấy không nhịn được mà nhào vào lòng mẹ khóc òa lên.

Khương Chi không làm phiền hai người, cũng may Vân Tường biết Khương Chi có việc quan trọng nên nói: “Mẹ, đây là bà chủ của con, cô ấy họ Khương, cô ấy muốn xây một khu sân viện ở thôn Khương gia, cha con đâu rồi?”

Người phụ nữ lau nước mắt, nắm chặt tay Vân Tường, khách sáo nói với Khương Chi: “Thì ra là bà chủ Khương, nào, vào nhà ngồi đi, tôi rót trà cho cô, cha của Tường Nhi đi làm việc rồi, buổi tối mới về nhà, bà chủ Khương có yêu cầu gì đều có thể nói với tôi.”

Trong lúc nói chuyện, bà ấy đã dẫn Khương Chi vào nhà, nhưng lại không muốn rời xa Vân Tường, thậm chí khi pha trà cũng kéo con gái đi cùng.

Khương Chi thản nhiên nhìn cảnh hai mẹ con gặp nhau, ngoại trừ mấy đứa nhỏ, cô chưa từng cảm nhận được cái gì là tình cảm mẹ con, đời trước như vậy, đời này cũng như vậy.

Vân Tường và mẹ bà ấy ở trong bếp hồi lâu, khi đi ra, đôi mắt của hai người đều đỏ hoe.

Mẹ Vân Tường ngồi trên ghế sô pha, tự mình rót trà cho Khương Chi rồi nói với giọng cảm kích: “Bà chủ Khương, cảm ơn cô, Tường Nhi đã nói với tôi rồi, con gái xảy ra chuyện như vậy mà người làm mẹ như tôi không hề hay biết, là tôi không tròn trách nhiệm, cũng may con bé có phúc duyên, quen biết bà chủ Khương.”

Khương Chi khẽ nhướng mày, từ cách nói chuyện này, cô cảm thấy mẹ Vân Tường không giống với một người phụ nữ nông thôn bình thường.

Nói chuyện với người nhà cấp dưới đương nhiên cũng phải có quy trình, Khương Chi kẽ cười nói: “Vân Tường là một nhân viên tốt.”

Hai người trò chuyện một lúc, Vân Tường xen vào: “Mẹ, bà chủ Khương của tụi con có mang bản thiết kế đến, mẹ xem thử đi?” Nói xong, bà ấy mỉm cười nói với Khương Chi: “Lúc mẹ tôi còn trẻ từng học đại học chuyên ngành kiến trúc, những công việc vẽ hình trong nhà đều là mẹ tôi làm cả.”

Khương Chi hơi ngạc nhiên, những người có đủ khả năng vào đại học trong thời đại đó, có thể thấy được gia cảnh của bọn họ, hơn nữa mẹ Vân Tường còn học kiến trúc nữa.

Mẹ Vân Tường cười lắc đầu: “Con đừng nói nhiều khiến bà chủ Khương cười chế.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận