Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 866: Có Quyền Thế Thật Tốt

Chương 866: Có Quyền Thế Thật Tốt

Tiểu Qua chớp mắt, nghiêng đầu nhìn lại Tiểu Ngự đang “chó chê mèo lắm lông”, cười ha ha nói: “Anh cả, không biết hôm nay là ai đã ôm mẹ gào khóc hu hu, nước mắt nước mũi chảy không ngừng, sao anh còn không biết xấu hổ mà nói em?”

Trong chớp mắt, mặt mày của Tiểu Ngự đã đỏ bừng.

Khương Chi cười lắc đầu, dùng ngón tay ấn nhẹ lên chóp mũi Tiểu Qua: “Ăn cơm.”

Thi Liên Chu rửa tay xong cũng ngồi xuống, giữa hai đầu lông mày lạnh lùng mang theo sự mệt mỏi.

Ngón tay mảnh khảnh của Khương Chi chọc vào giữa trán Thi Liên Chu: “Hôm nay anh làm gì mà mệt mỏi như vậy?”

Đôi mắt hẹp dài của Thi Liên Chu lóe lên, anh chậm rãi nói: “Công ty dược đã có thể khai trương.”

“Nhanh vậy sao?” Khương Chi ngạc nhiên. Mấy người họ chỉ mới đến thủ đô được mấy ngày mà công ty dược đã được chuẩn bị xong xuôi và sắp được đưa vào sản xuất, trước mắt chỉ cần cô bổ sung dược phẩm là được.

Chậc! Quyền thế đúng là một thứ rất tốt.

Cô đã phải phí biết bao công sức, sự nghiệp của mình mới chậm rãi cất bước, mà công ty dược là một ngành nghề “phức tạp” nhưng vì nằm trong tay Thi Liên Chu nên việc mở cửa cũng đơn giản như mở một quán cơm bình dân, thật sự khiến người ta ghen tị chết mức.

Đuôi lông mày của Thi Liên Chu hơi nhếch lên cao, anh bình tĩnh nói: “Cũng không tính là nhanh, vì anh đã mua lại một xưởng điều chế thuốc, trong đó đã có sẵn dụng cụ.”

Khóe miệng Khương Chi co rút. Có tiền thật là tốt!

Vốn dĩ cô muốn nhắc đến chuyện đụng phải Trần Cẩm vào hôm nay nhưng ánh mắt lướt đến Tiểu Tông thì dừng lại. Cô mặc kệ Tiểu Tông có phản ứng hay có tình cảm thế nào với nhà họ Hoắc nhưng chỉ dựa theo mối quan hệ hiện nay giữa họ và nhà họ Hoắc thì việc nhắc đến đề tài nhạy cảm này trước mặt Tiểu Tông vẫn không hợp lý.

Thi Liên Chu thấy dáng vẻ Khương Chi muốn nói lại tôi, anh cũng chỉ nhìn cô mà không hỏi gì thêm.

Ăn cơm tối xong, Khương Chi để mấy đứa bé về phòng mình chơi.

Cô thu dọn bát đũa, pha ấm trà rồi quay lại phòng khách, lúc này Thi Liên Chu đang nghiên cứu thu hoạch hôm nay ở Phan Gia Viên.

Anh chỉ vào chiếc hộp trang sức, mắt hơi híp lại, nói: “Em đến Phan Gia Viên rồi à?”

Khương Chi gật đầu, rót cho anh một tách trà.

Cô nâng tách trà, hé môi nói: “Hôm nay em đã đụng phải Trần Cẩm ở Phan Gia Viên.”

“Trần Cẩm sao?” Mắt phượng của Thi Liên Chu càng híp nhỏ lại: “Cô ta ở thủ đô à?”

Anh từng điều tra về nhà họ Hoắc, vì vậy đã quen thuộc với thành niên của nhà họ Hoắc, mà Trần Cẩm này cũng được xem là một người nhà họ Hoắc có khá nhiều chuyện xưa, chỉ là từ sau khi đưa Tiểu Tông về đây rồi thì anh đã không quan tâm đến nữa.

Khương Chi gật đầu, trầm giọng nói: “Ừ. Không những vậy, em còn nghi ngờ cô ta đang ở chung một chỗ với tên Ân Đình.”

Thi Liên Chu vuốt ve tách trà trên tay mình nhưng trên mặt anh lại không hề bất ngờ.

Trái lại Khương Chi mới là người ngạc nhiên: “Anh đã biết bọn họ có quan hệ từ trước rồi sao?”

Thi Liên Chu ngước mắt nhìn Khương Chi, nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của cô khiến anh khẽ cười: “Lúc điều tra nhà họ Hoắc, anh đã biết rồi.”

“Rốt cuộc là chuyện thế nào? Em phải tốn bao nhiêu sức lực mới đoán ra được, còn anh thì đã biết từ lâu nhưng lại không nói với em.” Khương Chi lườm anh, nhỏ giọng phàn nàn.

Đôi mắt đen nhánh của Thi Liên Chu nhìn chằm chằm vào Khương Chi, trái lại giọng nói ngay thẳng: “Tên Ân Đình kia có vấn đề, hắn còn có ý đồ bất chính với em, cực kỳ đáng ghét, anh không muốn nói chuyện của hắn cho em biết.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận