Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 666: Chưa Từ Bỏ Ý Định

Chương 666: Chưa Từ Bỏ Ý Định

“Tại sao mẹ phải gạt con chứ?” Bạch Hương Chi đưa tay vuốt ve gương mặt của Khương Chi, ánh mắt trìu mến.

“Vì sao mẹ muốn đưa con đi? Không dẫn Khương Quế Hoa, Khương Đào Hoa, còn có đứa con gái mới trở về nhà kia nữa?” Đột nhiên Khương Đinh Hương trở nên nghi ngờ, cô ta lùi lại hai bước, tránh khỏi bàn tay của Bạch Hương Chi.

Trong mấy ngày ngắn ngủi vừa qua, cô ta đã trải qua những chuyện mà những người ngoài kia có thể sẽ không gặp phải trong suốt cuộc đời họ, chính vì vậy Khương Đinh Hương có lòng phòng bị với bất kỳ người nào.

Bạch Hương Chi không nói chuyện, bà ta chỉ nhìn Khương Đinh Hương, im lặng không nói gì.

Vì nhiều năm qua bà ta chưa từng quay về nhà nên trong lòng đã sinh ra sợ hãi.

Đã nhiều năm rồi, bà ta cũng không biết trong nhà mình còn những ai, không biết có dọn nhà đi nơi khác không, mà cũng vì đã nhiều năm mới trở về nên bà ta cũng muốn mình trở về với dáng vẻ gọn gàng, xinh đẹp mà không phải dẫn theo mấy đứa con gái có kiến thức hạn hẹp như Khương Đào Hoa hay Khương Quế Hoa kia.

Còn về Giang Noãn Xuân, cô ta dẫn theo hai đứa con vướng víu, nếu dẫn theo ba mẹ con họ trở về nhà mẹ đẻ của bà ta thì chắc chắn sẽ chỉ bị ghét bỏ mà thôi.

Chỉ có Khương Đinh Hương, con gái út của bà ta có bề ngoài đáng yêu, động lòng người, trên người có một sự yếu đuối khiến người ta thương tiếc, bà ta tin tưởng người trong nhà mình sẽ thích Khương Đinh Hương, cứ như vậy mẹ con bà ta sẽ có chỗ dừng chân, không phải sao?

Bà ta đã sống ở thôn Khương Gia này rất lâu rồi, rốt cuộc vẫn nên cân nhắc vì chính mình một lần.

Hồn phách của Khương Tả Phong đã bị người phụ nữ kia và con trai của bọn họ câu đi, bây giờ ông ta càng không kiêng kỵ mà không muốn về nhà nữa, Bạch Hương Chi đã có tuổi, bà ta không thể cứ sống cuộc sống giày vò thế này mãi, bà ta không muốn tiếp tục như vậy nữa.

Ngẫm nghĩ một lúc, Bạch Hương Chi trở tay, nắm chặt bàn tay của Khương Đinh Hương, nhỏ nhẹ nói: “Con là đứa con gái mẹ yêu thương nhất.”

Trên mặt Khương Đinh Hương lộ cảm xúc xúc động, cô ta thuận thế gác đầu mình lên vai Bạch Hương Chi nhưng khi Bạch Hương Chi không nhìn thấy rõ gương mặt của cô ta thì Khương Đinh Hương đã nở một nụ cười trào phúng. Đứa con gái yêu thương nhất sao? Lẽ nào không phải Khương Chi Tử kia sao?

Lúc này, Khương Quế Hoa đã thay quần áo xong xuôi và đi ra từ trong nhà.

Cô ta nhìn thấy hai mẹ con đang ôm nhau, trên mặt cũng tỏ ra nghi ngờ: “Khương Đinh Hương, cô uống lộn thuốc rồi à? Lớn vậy rồi còn làm nũng với mẹ?”

Dứt lời, còn chưa đợi Khương Đinh Hương trả lời, Khương Quế Hoa đã sửa sang lại vại áo mình, rồi cất bước rời đi.

Bạch Hương Chi nhíu mày nhìn theo bóng lưng của cô ta: “Nó đi đâu vậy? Vừa rồi mẹ nghe các con nhắc đến Chi Tử, Chi tử trở về sao?”

Trong mắt Khương Đinh Hương lóe lên tia sáng u ám nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, bây giờ trong đầu cô ta chỉ có một giấc mộng đẹp là đi theo Bạch Hương Chi rời khỏi thôn Khương Gia này, vì vậy cô ta nhẹ giọng nói: “Chị sáu ngồi xe hơi trở về đây, đi bên cạnh còn có một người đàn ông, chính là người có tiền đã đưa Khương Xuân đi lúc trước.”

Dứt lời, cô ta cũng nhìn theo bóng lưng cồng kềnh của Khương Quế Hoa, khóe môi cong lên lộ vẻ mỉa mai: “Có lẽ là chị năm không phục nên muốn đến đó thử xem bản thân mình có sức hấp dẫn để cướp người đàn ông của chị sáu không ấy mà.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận