Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 863: Phải Cẩn Thận

Chương 863: Phải Cẩn Thận

Khương Chi chậm rãi đến gần Khương Chi, giọng nói rất nhẹ, giống như bạn bè đang nói chuyện phiếm: “Lẽ nào cô không muốn biết chuyện nhà họ Hoắc? Không muốn biết sau này nhà họ Hoắc sẽ dùng cách gì để mang con cô về?”

Trong chớp mắt sắc mặt Khương Chi đã lạnh giá, cô lạnh lùng cười một tiếng.

Trên mặt cô không hề có cảm xúc gì, giọng nói bình thản kèm ý châm chọc: “Thế nào? Hoắc Thế Vinh vừa chết, Thái Ngọc đuổi cô ra khỏi cửa, trục xuất cô ra khỏi Hồng Kông, trong lòng cô căm hận nên muốn tiết lộ chuyện nhà họ Hoắc cho tôi biết sao?”

Ý cười trên mặt Trần Cẩm cứng đờ nhưng tóm lại cô ra vẫn có sự khôn khéo của mình, phụ họa nói: “Nếu tôi nói đúng thì sao?”

Khương Chi mím môi, mỉm cười thản nhiên.

“Đi thôi!” Trần Cẩm cười, xách túi, dẫn đầu đi ra khỏi Phan Gia Viên.

“Bà chủ?” Hồ Vĩnh Chí gọi một tiếng.

Khương Chi cau mày, sau đó cô mỉm cười với anh ấy: “Anh đi về trước đi.”

Hồ Vĩnh Chí nhíu mày, anh ấy không yên tâm nhưng bây giờ trên người đang xách túi lớn túi nhỏ, vẫn nên đưa những vật này trở về trước. Hồ Vĩnh Chí ngẫm nghĩ, nói: “Bà chủ, cô phải cẩn thận.”

“Ừm.”



Trần Cẩm không đi xa, chỉ đi bộ ở ven đường với Khương Chi.

Gần đây Cẩm Tư thế nào rồi? Trần Cẩm đưa tay vuốt hai bên mái tóc mình.

Cô ta mặc Sườn Xám trên người, mỗi một động tác đều vô cùng quyến rũ, động lòng người đã thu hút ánh mắt của biết bao người, họ phải liên tục quay đầu lại nhìn cô ta. Thủ đô vào những năm 80 khó thấy được những người ăn mặc phô trương, cao ngạo như cô ta thế này.

Khương Chi nhếch khóe môi, trong lời nói như mang theo ý cười châm chọc: “Lẽ nào nhà họ Hoắc không biết?”

Tất nhiên nhà họ Hoắc đã nhìn chằm chằm cô từ lâu rồi, bằng không cũng không phải chờ đợi Thi Ninh Chu vừa quay về thủ đô thì lập tức ra tay ám sát, Khương Chi chắc chắn tất cả hành động của cô trong đoạn thời gian đó đã rơi vào mắt nhà họ Hoắc, vì vậy bây giờ Trần Cẩm hỏi câu này khó tránh khỏi cảm thấy hơi buồn cười.

Trong nháy mắt biểu cảm của Trần Cẩm đã cứng đờ, cô ta á khẩu không trả lời được.

Rất lâu sau đó, nụ cười trên gương mặt cô ta mới thoáng rút đi, hé miệng nói: “Cô đã đoán được tình hình của tôi rồi, vậy cũng không cần có ý thù địch với tôi lớn như vậy. Hoắc Thế Vinh vừa chết, mối liên quan duy nhất giữa tôi và nhà họ Hoắc cũng vì vậy mà cắt đứt, giữa tôi và cô không có thù oán gì, hôm nay đụng phải cô ở đây cũng chỉ là ngoài ý muốn, vì sao cô không thể ôn hòa nhã nhặn mà nói chuyện với tôi?”

Ánh mắt Khương Chi nhìn cô ta không mặn không nhạt, nói: “Lúc Hoắc Thế Vinh tìm người giết tôi, cô vẫn chưa bị đuổi ra khỏi nhà họ Hoắc nhỉ?”

Trần Cẩm lắc đầu: “Những chuyện thế này đều do Thái Ngọc và Hoắc Thế Vinh thương lượng với nhau, hoàn toàn không liên quan đến tôi. Thôi, bỏ đi. Nếu cô đã không muốn ôn chuyện cũ với tôi thì tôi cũng nói ngắn gọn vậy.”

Cô ta dừng chân lại, quay người, nhìn thẳng vào Khương Chi, nói ra từng chữ một: “Cái chết của Hoắc Thế Vinh có liên quan đến cô không?”

Khương Chi lẳng lặng nhìn Trần Cẩm, ánh mắt hơi buồn cười.

Giữa cô và cô ta có tình cảm qua lại sao? Hay là nói cô ta xem cô là kẻ ngốc nên mới để cô ta hỏi một câu như vậy khi đang ở trên đường xá thế này? Cho dù cái chết của Hoắc Thế Vinh có liên quan đến cô thì trong những trường hợp thế này cô đều không thể thừa nhận.

Cô không phải quân tử quang minh lỗi lạc, lòng dạ ngay thẳng mà trong các tiểu thuyết thường miêu tả, càng không phải kiểu người mà người ngoài hỏi gì cũng trả lời.

Dường như Trần Cẩm không nhìn thấy ý mỉa mai trong đáy mắt cô, cô ta nhìn hàng cây xanh mới lên lá non ở bên đường, nhìn xuyên qua những kẻ lá xanh um để nhìn thấy ánh mặt trời, cả người cô ta toát lên cảm giác già nua, cô đơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận