Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 403: Lại Bị Dắt Mũi

Chương 403: Lại Bị Dắt Mũi

Thi Liên Chu không ăn nhiều lắm, rất nhanh đã buông đũa.

Anh đột nhiên mở miệng: “Lát nữa em lấy một chùm chìa khóa, ở bệnh viện không tiện thì đến đây.”

Khương Chi chớp chớp mắt, cũng không nói lời từ chối.

Cô đứng dậy ra khỏi nhà ăn, chỉ chốc lát sau đã mang tập giấy đến, vừa đưa qua vừa nói: “《 Bá Vương biệt Cơ 》, là câu chuyện xung quanh diễn viên kịch nổi tiếng, anh xem một chút đi, quay thành phim cũng không tệ.”

Thi Liên Chu nheo nheo mắt, nhận lấy xem, giọng nói mang theo một tia lạnh lẽo: “Có ý gì?”

Một hai phải tính rõ ràng với anh như vậy?

Khương Chi day day huyệt thái dương, tức giận nói: “Muốn đối xử tốt với anh, được chưa?”

Thi Liên Chu nhìn cuồng thâm xanh dưới mắt của Khương Chi, đôi mày sắc bén hơi giãn ra: “Cả đêm không ngủ à?”

“Anh nói xem?” Khuôn mặt của Khương Chi giãn ra, tay chống cằm, lẳng lặng nhìn Thi Liên Chu.

Cô cũng muốn để cho Thi Liên Chu trả lời, nhìn kịch bản trên bàn, đột nhiên nói: “Có nghĩ tới quay phim truyền hình không?”

Thi Liên Chu liếc mắt nhìn cô một cái, giọng điệu nhàn nhạt: “Đã từng quay.”

Tinh thần của Khương Chi lập tức tỉnh táo hẳn, khóe miệng hơi nhếch lên: “Ở đây tôi có một cuốn sách hay, nhưng mà cần thời gian để viết, thế nào, có muốn hợp tác một lần không, cho tôi đầu tư, kiếm được tiền chúng ta chia hai tám, tôi hai, anh tám.”

Nếu đã quyết định cố hết sức làm người viết văn, vậy chắc chắn không được bỏ lỡ 《 Hoàn Châu cách cách 》một thắng lợi vang dội đại giang nam bắc ở kiếp trước.

Bộ phim của Quỳnh Dao này hoàn toàn xứng đáng là bộ phim truyền hình có tỷ suất người xem cao nhất, mỗi khi nghỉ đông và nghỉ hè thì trên TV đều sẽ vang lên giai điệu quen thuộc.

Cô cũng không có nhân viên tổ chức về phương diện chương trình điện ảnh và truyền hình, nên muốn kiếm tiền, đương nhiên phải đánh chủ ý lên người của Thi Liên Chu, vừa không phải lợi dụng, lại không lỗ vốn, chỉ “Đầu tư kịch bản” một chút, bảo đảm hai người đều kiếm được đầy bồn đầy bát!

Thi Liên Chu nhìn ánh mắt phát sáng của cô thì trong lòng buồn cười.

Khương Chi hơi nâng cằm, nghiêm túc nói: “Làm kinh doanh thôi, có lẽ sẽ kiếm được một khoản lớn đấy?”

Thi Liên Chu khoanh tay trước ngực, giọng điệu không sợ sóng dữ, bình tĩnh nói: “Bản thảo xong đi rồi nói sau.”

Khương Chi cũng không cưỡng cầu, giữa mày hiện vẻ suy sụp ủ rũ.

Cả đêm cô không nghỉ ngơi đàng hoàng, sáng sớm còn đụng phải “Tình địch” sắp chen ngang, đến lúc này đúng là cô có chút mệt mỏi rồi.

Thi Liên Chu nhìn cô một cái, giọng nói trầm thấp mà giàu sức thu hút: “Lên lầu nghỉ ngơi đi.”

“Không cần.” Khương Chi lắc đầu.

Thi Liên Chu tiện tay cầm ly nước uống một ngụm, nhàn nhạt nói: “Em không cần nghỉ ngơi, vậy hai đứa nhóc này cũng không cần ngủ trưa sao? Không biết khi nào Tạ Lâm trở về, bên ngoài trời mưa, xe taxi cũng sẽ không đến.”

Khương Chi mím môi không nói.

Đợi khi cô dẫn theo Tiểu Diệu và Tiểu Qua nằm trên giường ở phòng khách, không khỏi nâng tay lên đặt trên mí mắt, có chút không nói nên lời, lại bị Thi Liên Chu dắt mũi rồi.

Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới, mí mắt nặng trĩu từ từ khép lại.

Thi Liên Chu mở cửa đi vào phòng dành cho khách.

Anh đứng ở cạnh giường nhìn một lớn hai nhỏ trên giường, trong mắt hiện lên một chút ý cười.

Thi Liên Chu lặng lẽ nhìn một lát, xoay người quay trở lại phòng ngủ chính, mặc thêm áo khoác, lấy hành lý đi xuống lầu.

Anh ngồi ở trên sô pha, cầm lấy giấy bút, đôi mắt nheo nhẹ nhìn trên trang giấy, bàn tay thon dài cầm bút, thoải mái viết gì đó lên trang giấy mịn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận