Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 429: Mời Cưới

Chương 429: Mời Cưới

Cô ta là tổng biên tập, đúng vậy, nhưng cô ta chỉ là tổng biên tập dựa vào Sử Văn Học mà thôi, cô ta cần phải nhìn ánh mắt của anh ta để làm việc, lần này cô ta thật sự đã phí không ít tâm tư để có được địa chỉ của Khương Chi.

Hơn nữa trong khoảng thời gian gần đây, “fans” của truyện “Anh Hùng Xạ Điêu” đã tự động tụ tập lại, rồi chạy đến tận cửa nhà xuất bản của bọn họ làm ầm ĩ, người hâm mộ truyện không chịu nghe bất kỳ lời giải thích nào, thậm chí còn ném trứng thối vào nhà xuất bản của bọn họ.

Trong hoàn cảnh như vậy, không khí làm việc của nhà xuất bản vô cùng ảm đạm, đã rất lâu không xuất hiện bản thảo hay ho nào.

Truyện “Anh Hùng Xạ Điêu” đã mang lại vinh quang cho nhà xuất bản của bọn họ, nhưng bây giờ bọn họ lại nhận quả báo lớn như vậy, không những cuối cùng không kiếm được tiền, mà còn đồng thời mất đi thiện cảm của công chúng, thật đúng là trộm gà không được còn mất nắm thóc.

Nếu tình trạng này tiếp diễn, Nhà xuất bản Văn học Nhân dân sẽ sớm bị các nhà xuất bản khác đẩy ra khỏi thị trường.

Cao Linh nhìn cánh cửa phòng bệnh đã đóng lại, vẻ mặt của cô ta rất tuyệt vọng.

Đột nhiên, một giọng nữ mang theo sự khó hiểu vang lên: “Tổng biên tập Cao, sao cô ở đây vậy?”

Sắc mặt Cao Linh hơi thay đổi, cô ta vội vàng điều chỉnh tâm trạng, khi quay người lại, cô ta đã hồi phục vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo.

Cao Linh nhìn người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc ngắn ngang vai kia, cô ta nhíu mày lại, chán ghét nói: “Là cô.”

Trương Nhân vén sợi tóc trên gò má, khuôn mặt cô ta rất hồng hào, chứng tỏ cô ta đã trải qua khoảng thời gian vui vẻ, nghe thấy giọng điệu chán ghét của Cao Linh thì cô ta không hề tức giận mà mỉm cười: “Đã lâu không gặp, tổng biên tập Cao.”

Cô ta đã xin nghỉ việc ở Nhà xuất bản Văn học Nhân dân từ lâu.

Cao Linh nhìn Trương Nhân, nhìn bộ váy đẹp đẽ của cô ta, rồi lại nhìn chiếc túi trên tay cô ta thì mỉa mai nói: “Có vẻ như cô đã tìm được một cành cao khác rồi nhỉ.”

Nghe vậy, Trương Nhân hơi ngẩn ra, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng.

Trương Nhân suy nghĩ một lúc, sau đó cô ta lấy một tấm thiệp mời có in chữ “Hỉ” từ trong túi xách trên tay ra, rồi đưa cho Cao Linh, trong khi nói chuyện, một tia ảm đạm lóe lên trong đôi mắt cô ta: “Tôi sắp kết hôn rồi, nếu như tổng biên tập Cao có thời gian thì cho tôi mặt mũi mà đến tham gia nhé.”

Cao Linh kinh ngạc nói: “Kết hôn? ?”

Cao Linh nhớ rằng trong lòng Trương Nhân có một người, hình như anh ta là một đạo diễn lớn nào đó, còn xuất thân từ một gia đình giàu có lâu đời, lúc trước khi Trương Nhân còn ở nhà xuất bản thì cô ta thường xuyên nhắc đến người này, không biết có bao nhiêu cô gái hâm mộ cô ta nữa, Cao Linh cũng khá chán ghét ánh mắt khoe khoang và vẻ mặt vô cùng đắc ý kia của Trương Nhân.

Trương Nhân thở dài một hôm: “Tôi cũng không có nhiều bạn bè ở huyện Thấm, chỉ có mấy người đồng nghiệp cũ như mấy người mà thôi, cô nhận lấy đi.”

Cao Linh nhướng đôi lông mày mảnh mai, cô ta im lặng một lúc rồi đưa tay ra nhận lấy.

Khi Khương Chi mở cửa đi ra, cô tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.

Cô nhìn Cao Linh rồi lại nhìn Trương Nhân, cô nghĩ rằng cô gái phiền phức kia đã đi rồi, không nghĩ lại có thêm một người khác nữa.

Kể từ lần trước, khi Trương Nhân bị Thi Liên Chu mắng chửi đuổi khỏi trường quay thì Khương Chi không còn gặp lại cô ta nữa, cô gần như sắp quên mất người này, nhưng không ngờ bây giờ Trương Nhân lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa nhìn dáng vẻ này, cô ra sắp kết hôn rồi sao?

Khương Chi hơi ngạc nhiên, cô biết tình cảm của Trương Nhân dành cho Thi Liên Chu sâu đậm đến mức nào.

Nhưng nếu nói Trương Nhân là đối tượng kết hôn của Thi Liên Chu thì không thể nào, đổi thành Tưởng Nguyên Trinh thì còn tạm được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận