Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 590: Sở Thích

Chương 590: Sở Thích

Mặc dù người phụ nữ đứng trước mặt bà ấy có tiếng xấu, mấy đứa bé này cũng không phải được sinh ra sau khi người mẹ kết hôn nhưng nói cho cùng thì đứa nhỏ vẫn vô tội, nếu Khương Chi đã muốn đưa con mình đến trường học thì điều này đã đủ chứng minh những lời đồn trước kia là không thể tin được.

Lúc Lưu Tuệ giới thiệu khu dạy học, trái lại bà ấy cực kỳ tự hào.

Từ những hoạt động sân bãi đến phòng học, lại đến nhà ăn, phòng ngủ trưa, nhà vệ sinh, những thứ khác không cần đề cập đến nhưng riêng nhà vệ sinh thì rất tốt, sáng sủa, sạch sẽ, trên sàn nhà không có bụi và cực kỳ sạch sẽ.

Khương Chi cực kỳ hài lòng về khu vực dạy học.

“Trẻ nhỏ học trong trường của chúng tôi còn có thể đăng ký học những chương trình năng khiếu như âm nhạc, mỹ thuật.” Lưu Tuệ chỉ vào hai phòng học rất rộng trong trường rồi nói.

Lúc này, trong phòng học có mấy đứa bé đang đánh đàn dương cầm, ở phương diện cơ sở vật chất cũng rất hoàn thiện.

Tiểu Diệu rất trông mong nhìn dương cầm trong phòng học, cậu bé nghe thấy tiếng đàn dương cầm du dương truyền đến thì ở đáy mắt lập tức lộ đầy vẻ hâm mộ.

Trong khi đó, ba đứa bé còn lại thì không có vẻ yêu thích đặc biệt gì cả.

Sau khi tham quan khu dạy học xong, Khương Chi cũng gật đầu, môi đỏ lại hé mở, nói: “Không có vấn đề gì. Bây giờ tôi đóng học phí, ngày mai mấy đứa bé có thể lập tức đến học không?”

Lưu Tuệ khẽ gật đầu, ôn hòa nói: “Tất nhiên là có thể. Nhưng trường học của chúng tôi đã khai giảng được hai tháng rồi, bây giờ mấy đứa bé này vào học cũng chỉ học nửa học kỳ mà thôi, vì vậy cô chỉ cần đóng một nửa học phí là được, còn tiền ăn thì mỗi người đóng tám hào một ngày, nếu không ăn ở trường cũng có thể tự mang cơm hộp từ nhà đến.”

Khương Chi gật đầu, lấy ra sáu mươi đồng tiền học phí để nộp.

Mỗi ngày mấy đưa bé đi học sẽ tự mang theo tiền ăn, mỗi ngày phát một lần.

Khương Chi xoa đầu Tiểu Diệu, hỏi: “Học phí chương trình học dương cầm thì thế nào?”

Đột nhiên Tiểu Diệu ngẩng đầu nhìn Khương Chi, cậu bé há to miệng muốn nói gì đó nhưng vành mắt lại đỏ lên.

“Chương trình học dương cầm sao?” Lưu Tuệ giật mình. Nói thật thì trong trường học có mấy trăm học sinh nhưng số lượng học sinh đăng ký học dương cầm có thể đếm trên đầu ngón tay, dù sao bây giờ vẫn là thời đại mà người ta phải dùng đến phiếu lương thực, người có thể học đến mấy thứ xa xỉ như dương cầm thế này đều không phú thì quý cả thôi.

“Đàn dương cầm?” Tiểu Tông ngừng xoay khối rubik trong tay mình, ngẩng đầu nhìn Khương Chi.

Khương Chi cũng xem như có thể hiểu được ý của Tiểu Tông, chỉ khi nào cậu bé cảm thấy hứng thú với chuyện gì đó mới chịu lên tiếng. Nhà họ Hoắc quả nhiên không hổ danh là nhà giàu có tiếng nhất ở Hồng Kông, cũng xem như rất hào phóng với “đứa con nuôi” Tiểu Tông rồi.

Lưu Tuệ cũng nhìn đến mấy đứa bé, nói: “Một học kỳ có hai mươi tiết học dương cầm, một tiết là mười đồng, tất nhiên học phí cũng không cần giao một lần, mỗi lần có tiết học thì đóng học phí cũng được.”

Chương trình học dương cầm là sản phẩm mà bộ giáo dục muốn phân bổ nguồn lực, vì cũng chỉ có những đứa bé thuộc gia đình có tiền có hứng thú mới được bồi dưỡng.

Mà học phí đắt đỏ thế này, chỉ cần học ba tiết đã tương đương với học phí của cả một học kỳ, cho nên dù có giảm nửa giá thì ngoại trừ con cái của các lãnh đạo ở các công xưởng ra thì cũng không còn ai muốn tiêu tốn số tiền học phí đắt đỏ để học dương cầm thế này, dù sao thì có học được cũng không đủ tiền để đóng học.

Bạn cần đăng nhập để bình luận