Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 961: Dẫn Tới

Chương 961: Dẫn Tới

Đêm đó, Khương Chi bảo Phó Đông Thăng mời tất cả nhân viên của nhà xuất bản và nhà máy may mặc cùng nhau đến nhà hàng quốc doanh để ăn tối.

Người làm bà chủ như cô, thường xuyên không quản lý ở đây, vì vậy cũng nên động viên nhân viên của mình một chút.

Mà trong bữa tối, Vân Tường lại mời Thôi Tử Tiện đến đây.

Sắc mặt Khương Chi có chút khó chịu, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Vân Tường.

Cô cho rằng Vân Tường đã suy nghĩ kỹ càng, nhưng không ngờ bà ấy lại có thể làm ra chuyện đưa người ngoài đến tiệc liên hoan của công ty như vậy, cô thực sự phải suy xét xem bản thân có thể tiếp tục dùng một nhân viên không nghe theo lời nói của lãnh đạo như vậy hay không.

Vân Tường chú ý đến tâm trạng của Khương Chi, lo sợ nói: “Bà chủ, không phải tôi mang anh ta đến đây đâu!”

Thôi Tử Tiện mím môi, từ phía sau Vân Tường đi ra, nói: “Là do tôi đi theo cô ấy đến đây, sáng nay tôi đến nhà xuất bản để tìm cô, nhưng cô không có ở đó.”

Khương Chi không nói gì, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn anh ta một cái.

Tình nghĩa duy nhất giữa cô và Thôi Tử Tiện đã kết thúc từ hành vi điên rồ của anh ta trên sân thượng kia rồi, sau này tốt nhất hai người không nên gặp nhau nữa, nếu không cô cũng không thể đảm bảo liệu bản thân có làm ra được hành động gì tàn nhẫn hay không đâu.

Thôi Tử Tiện biết Khương Chi không muốn nghe bản thân nói những lời vô nghĩa, cười tự giễu mà nói: “Khương Chi, tôi đồng ý cùng cô đi Bắc Kinh.”

Nghe được những lời này của Thôi Tử Tiện, Khương Chi cũng không tỏ ra vui mừng hay buồn bã, vẻ mặt hoàn toàn lạnh nhạt, không nhìn ra được chút cảm xúc gì.

Thôi Tử Tiện khẽ thở dài, biết rằng hành động ngày đó của mình đã khiến Khương Chi nảy sinh sự đề phòng với anh ta, trái tim giống như bị thứ gì đó chặn lại, trong lòng sinh ra một cảm giác buồn bã.

Anh ta cũng không còn kiên trì giải thích bất cứ điều gì với Khương Chi, ngày đó anh ta thực sự muốn kéo Khương Chi đi chết cùng mình.

Lúc sắp đi, Thôi Tử Tiện nói: “Tôi đồng ý cùng cô đi Bắc Kinh, bao giờ đi thì báo cho tôi một tiếng.”

Khương Chi cũng không ngăn cản anh ta, rũ mắt ăn cơm.

Phó Đông Thăng và Vân Tường liếc nhìn nhau, họ không hiểu bà chủ và Thôi Tử Tiện đang nói cái gì, cùng đi Bắc Kinh để làm gì?

Bữa tiệc liên hoan cũng không xảy ra sự kiện đặc biệt gì nữa, sau khi ăn cơm xong, mọi người đều giải tán.

Bởi vì ngày mai phải đến thành phố Thanh, cho nên Khương Chi và Tiểu Ngự rời đi sớm hơn dự tính.

Vân Tường và Phó Đông Thăng rời khỏi nhà hàng quốc doanh, trên đường hai người họ quay trở lại nhà xuất bản, nhiều năm như vậy, mặc dù Vân Tường đã ly hôn, nhưng hai người họ vẫn chưa bao giờ ngồi xuống nói chuyện với nhau lần nào.

Vân Tường ôm tay, quay đầu cười khẽ nói: “Nghe nói sau này anh sẽ định cư ở thành phố Thanh à?”

Phó Đông Thăng quay đầu nhìn Vân Tường, mặc dù bà ấy đã gần 40 tuổi, nhưng dáng vẻ trông vẫn rất xinh đẹp, thêm nhiều sự quyến rũ hơn so với nhiều năm về trước, ông ấy nghĩ, thứ ông ấy cố chấp nhiều năm như vậy có lẽ không phải tình cảm ngây thơ năm đó, mà là tinh thần không muốn thừa nhận thất bại của mình.

Ông ấy tự hỏi, ngoài ngoại hình ra thì ông ấy không hề thua Vương Ngạn Long bất cứ điều gì.

Lần trước ông ấy cũng đã suy nghĩ kỹ càng rồi, bây giờ ông ấy chỉ còn lại tình cảm bạn bè nhiều năm với Vân Tường, cho nên không muốn để bà ấy cứ mãi đắm chìm trong thứ tình yêu hư ảo mà bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.

Giọng điệu của Phó Đông Thăng cực kỳ bình tĩnh, nói: “Đúng vậy, cũng không còn trẻ nữa rồi, luôn muốn tranh thủ lúc vẫn còn sức, đi ra ngoài thăm thú phong cảnh đất nước.”

Vân Tường im lặng gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Phó Đông Thăng mím môi, hỏi: “Còn cô, tương lai có kế hoạch gì không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận