Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 829: Về Một Nhà

Chương 829: Về Một Nhà

Khương Chi ngồi ở ghế lái phụ, trong tay cầm sổ hộ khẩu của hai người, cô cười nhìn người bên cạnh, nói: “Anh mang theo từ bao giờ vậy?”

Thi Liên Chu lái xe bằng một tay, một tay khác đưa đến nắm tay cô nhưng không trả lời.

Văn phòng dân chính.

Thủ tục làm giấy kết hôn còn thuận lợi hơn Khương Chi tưởng tượng rất nhiều, lúc hai người họ đi ra từ văn phòng dân chính thì vẻ mặt cô vẫn còn hoảng hốt, cô phải mở giấy kết hôn trong tay mình ra nhìn lại.

Ảnh chụp trên đó là ảnh trắng đen, cô nở nụ cười trên mặt nhưng Thi Liên Chu ở bên cạnh vẫn có vẻ mặt lạnh lùng như thế.

Thời này, làm giấy kết hôn đều là giấy đăng ký bằng văn bản, đóng con dấu đỏ thẫm, như vậy đã xem như có hiệu lực pháp luật rồi.

Ngày 23 tháng 5 năm 1984.

Khương Chi cầm giấy kết hôn rồi nghiêng đầu nhìn, trên mặt nở nụ cười: “Anh Thi, sau này phiền anh phải quan tâm em nhiều hơn!”

Thi Liên Chu nhìn cô, đột nhiên anh cười khẽ, không nói chuyện mà chỉ đan ngón tay mình vào ngón tay cô.

Khương Chi giật mình. Cô rất ít khi nhìn thấy anh cười, mà cho dù anh có cười cũng đều mang ý châm chọc, thế nhưng khi anh cười lại khiến cô có cảm giác xua tan mây đen sẽ nhìn thấy ánh sáng mặt trời rực rỡ, tựa như băng tuyết đang tan chảy trong nắng ấm.

Thì ra khi Thi Liên Chu cười lên là đẹp nhất.

Đường trở về rất nhanh, lúc họ đến đại viện thì mọi người đã tụ tập ở đây đầy đủ cả rồi.

Hai tay Ôn Hoa Anh cầm hai tờ giấy kết hôn, bà ấy nhìn bên phải, rồi lại nhìn bên trái, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, khiến nếp nhăn ở khóe mắt nhiều hơn vài đường, thế nhưng bà ấy cũng không màng đến vấn đề này, chỉ vui vẻ mà xoay tròn tại chỗ.

Cuối cùng con trai của bà ấy đã không còn là người độc thân nữa rồi.

Ôn Hoa Anh vui mừng khôn xiết, bà ấy mở lời: “Hôm nay ở lại đây một đêm đi! Ngày mai lại đưa mấy đứa bé về.”

Khương Chi thấy bà cụ vui vẻ như vậy thì không đành lòng làm phật lòng bà ấy nên cô đã đồng ý.

Thi Liên Chu chỉ nói với Khương Chi là anh phải quay về công ty một chuyến.

Bộ phim đã được quay xong xuôi, chỉ còn khâu chuẩn bị để công chiếu nên anh phải quay về xử lý.



Sau khi Thi Lam Chu rời khỏi đại viện, vốn dĩ cô ta đã muốn về nhà nhưng nghĩ đến Đàm Chính Quang lấy lý do ở lại văn phòng mà không muốn về nhà khiến cô ta buồn chán mà thở dài, vì vậy cô ta đã chuyển hướng đi đến Yến Lâm Uyển.

Nói ra cũng thật đáng buồn, cô ta đã sống nhiều năm như vậy rồi nhưng nơi duy nhất khiến cô ta thấy được thả lỏng lại là nhà của Tưởng Nguyên Trinh.

Thi Lam Chu hít sâu một hơi, kéo túi xách bước vào tiểu khu.

Cô ta gõ cửa, rất lâu sau đó mà vẫn chưa có người ra mở cửa.

Thi Lam Chu mím môi, cô ta cho rằng Tưởng Nguyên Trinh không có ở nhà, lúc cô ta quay người chuẩn bị rời đi thì lại giật mình khi nghe thấy tiếng kéo vật nặng truyền ra từ bên trong, Thi Lam Chu sửng sốt, cô ta không kìm được mà dán lỗ tai mình lên cửa lắng nghe.

Thế nhưng cũng đúng lúc này, cửa lại mở ra.

Một mùi máu tanh nồng xộc vào mũi khiến Thi Lam Chu phải lùi lại hai bước trong vô thức.

Tưởng Nguyên Trinh với hai gò má tái nhợt cũng đã xuất hiện trong tầm mắt cô ta.

Thi Lam Chu thấy vậy, giọng nói hoảng hốt: “Nguyên Trinh, em… Em không sao chứ?”

Đáy mắt Tưởng Nguyên Trinh nổi lên cảm xúc rất kỳ dị, giọng nói khàn đặc: “Em không sao, chỉ là vừa mới dọn dẹp lại nhà kho. Sao hôm nay chị Lam Chu lại có thời gian đến đây? Chị ăn trưa chưa?”

“Chưa… Ăn… Ăn rồi.” Trực giác Thi Lam Chu cho cô ta biết Tưởng Nguyên Trinh có gì đó không đúng, nhịp tim cô ta đập nhanh như trống chầu.

“Chị có muốn vào ngồi một lát không?” Tưởng Nguyên Trinh cười, cô ta vươn tay vén sợi tóc vướng trên gò má mình ra sau tai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận