Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 830: Vết Máu

Chương 830: Vết Máu

Thi Lam Chu tinh mắt phát hiện một vết máu trên bàn tay của Tưởng Nguyên Trinh, trái tim trong lồng ngực của cô ta càng đập nhanh hơn, cô ta nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, nói: “Vốn dĩ muốn tìm em nói chuyện phiếm nhưng đột nhiên nhớ đến trong đơn vị vẫn còn việc nên bây giờ chị không quấy rầy em nữa.”

Tưởng Nguyên Trinh nhìn Thi Lam Chu mấp máy môi, khóe miệng cô ta hơi nhếch lên, nói: “Được, ngày mai em lại hẹn chị nhé!”

Thi Lam Chu hoảng loạn gật đầu, lập tức quay đầu rời đi ngay.

Tưởng Nguyên Trinh lẳng lặng nhìn theo bóng lưng rời đi của Thi Lam Chu, ý cười ở khóe môi của cô ta biến mất, “ầm” một tiếng cửa đã bị đóng lại.

Tưởng Nguyên Trinh đứng trước cửa, nhìn vết máu chói mắt vương vãi trên nền nhà mà cảm thấy nhức đầu, cô ta xoa thái dương mình, thở ra một hơi hỗn loạn, sau đó Tưởng Nguyên Trinh bước vào nhà vệ sinh, chuẩn bị múc nước ra lau dọn sạch sẽ trên sàn nhà.

Vừa bước vào nhà vệ sinh, Tưởng Nguyên Trinh nhìn .Tưởng Hạo đang nằm trong bồn tắm đã không còn hơi thở nữa, khóe môi nâng lên thành một nụ cười lạnh giá.

Biến số lớn nhất này đã bị cô ta xử lý xong rồi, Thi Liên Chu có thể làm được gì?

Lẽ nào anh còn có thể ra tay với cô ta ở ngay thủ đô này sao?

À, nếu cô ta đã không chiếm được Thi Liên Chu thì tuyệt đối sẽ không để người khác chiếm được anh!

*

Thi Lam Chu hoảng hốt chạy ra tiểu khu, leo lên xe.

Cô ta ngồi trên ghế lái mà hơi thở dồn dập, Thi Lam Chu phải cố gắng để trái tim đang đập loạn xạ của mình được bình phục lại.

Cũng không biết miêu tả như thế nào nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, dường như cô ta thấy được Tưởng Nguyên Trinh đã biến thành một con người khác, Tưởng Nguyên Trinh không còn long lanh rung động lòng người khiến người khác yêu thích như trước kia nữa, mà ngược lại trông cô ta cực kỳ khủng bố.

Thi Lam Chu hít sâu một hơi, khởi động xe, lái xe rời khỏi Yến Lâm Uyển.

Thi Lam Chu không suy nghĩ sâu xa thêm nữa nhưng trong lòng cô ta lại mơ hồ có cảm giác dường như lão ngũ không ở bên cạnh Tưởng Nguyên Trinh cũng là một việc tốt.



Thi Liên Chu đến công ty.

Anh vừa bước vào văn phòng thì Tạ Lâm đã bước đến đón, giọng nói của anh ấy rất nghiêm túc: “Ông chủ, tôi đã điều ra rõ việc ngài giao. Tưởng Hạo đúng là đang ở trong tiểu khu của Tưởng Nguyên Trinh, chính là Yến Lâm Uyển cạnh Vịnh Phong Lâm.”

Môi mỏng của Thi Liên Chu ngậm điếu thuốc, giọng nói cực kỳ lạnh: “Theo dõi sát sao động tĩnh của Tưởng Nguyên Trinh, trói Tưởng Hạo mang về cho tôi!”

Tạ Lâm sững sờ, tuy hơi khó xử nhưng vẫn gật đầu.

Trước kia, những loại chuyện thế này đều do Mạnh Lam ra tay nhưng thời gian trước Mạnh Lam đã đi Hồng Kông, đến bây giờ còn chưa thấy trở về nên mấy chuyện này lại phải vào tay anh ấy. Ôi, trói người sao?

Thi Liên Chu thản nhiên lên tiếng một lần nữa: “Chuẩn bị một công xưởng.”

“Công xưởng sao?” Tạ Lâm hơi giật mình, anh ấy cũng không hiểu rõ.

Thi Liên Chu nhìn anh ấy, Tạ Lâm vội vàng rủ mắt xuống mà không dám hỏi thêm gì nữa.

Thi Liên Chu vừa xử lý hết tất cả văn kiện cần thiết trong thời gian này thì chuông điện thoại đã reo lên.

“Thời gian này, cuộc sống của cậu thanh nhàn quá nhỉ! Vợ con náo nhiệt, ấm áp quá nên không thèm quan tâm tôi sống chết thế nào.” Giọng nói của Nguy Di ở đầu dây bên kia rất bất mãn, gần đây anh ấy như sống trong nước sôi lửa bỏng, loạn trong giặc ngoài vô cùng nguy hiểm, đến mức trong đầu đã có suy nghĩ chạy đến thủ đô lánh nạn rồi đây.

Nghe Nguy Di nói, Thi Liên Chu hỏi một câu mà không hề có thành ý: “Cậu thế nào?”

Khóe miệng Nguy Di co rút, lườm một cái. Anh ấy đã biết trước miệng của tên Thi Liên Chu này sẽ không nói ra được lời gì dễ nghe cả.

Tiếng nói của Thi Liên Chu rất trầm, anh chậm rãi nói: “Đến thủ đô đi!”

Nguy Di xoa thái dương: “Còn chưa giải quyết hết việc ở đây thì đến thủ đô làm gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận