Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1057: Có Người Khác Rồi

Chương 1057: Có Người Khác Rồi

Đôi môi của Cao Nguyên Hương run rẩy, cô ta khó khăn hỏi từng chữ: “Vì sao?”

Thi Hoàn Chu nhìn gương mặt hoảng hốt đến tái nhợt của Cao Nguyên Hương, trong nháy mắt anh ta cũng không đành lòng nhưng có một số việc không phải anh ta có thể khống chế được, điều duy nhất anh ta có thể làm được lúc này chính là ép sự tổn thương xuống thấp nhất, giải quyết dứt khoát chính là cách duy nhất anh ta đã nghĩ đến.

Thi Hoàn Chu thu hồi lại ánh mắt của mình, cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Là anh có lỗi với em, anh yêu người khác rồi.”

Cao Nguyên Hương ‘ha ha’ hai tiếng: “Yêu người khác rồi sao?”

Cô ta bỗng đứng lên, cả người run rẩy, giọng nói trở nên nhanh chóng mà bén nhọn: “Thi Hoàn Chu, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy? Anh thật sự khiến tôi buồn nôn!”

Ôn Hoa Anh lo lắng, kéo cánh tay Cao Nguyên Hương, nói: “Nguyên Hương, con bình tĩnh đã, sức khỏe vẫn quan trọng hơn.”

Nước mắt đã rơi lã chã trên mặt Cao Nguyên Hương, cô ta chỉ thẳng tay về phía Thi Hoàn Chu, thê lương nói: “Tình yêu của anh cũng rẻ mạt quá rồi!”

Thi Hoàn Chu cúi đầu, khom lưng, anh ta rất bình tĩnh lập lại: “Là anh có lỗi với em,”

Cao Nguyên Hương hít sâu một hơi, cố gắng ép ngược nước mắt trở về.

Cô ta lại ngồi lên sô pha một lần nữa, lưng thẳng tắp, gương mặt đầy nước mắt vẫn chưa khô nở nụ cười mỉa mai, nói: “Nếu như tôi đoán không sai thì có lẽ anh đã đón người kia về nước rồi, đúng không? Cũng giống như anh đã đưa tôi về đây lúc trước.”

Thi Hoàn Chu không nói chuyện, sự im lặng của anh ta đã khẳng định tất cả.

Cao Nguyên Hương đưa tay lau khóe mắt còn ẩm ướt của mình, mạnh mẽ nói: “Anh đưa người đến đây cho tôi gặp, tôi phải xem thử rốt cuộc là người phụ nữ thế nào lại có thể khiến anh không do dự mà vứt bỏ tôi và đứa con còn trong bụng, cho dù tôi có thua cũng phải biết rõ bản thân đã thua thế nào.”

“Anh không đưa người đến thì tôi không ly hôn.”

Thi Hoàn Chu ngước mắt, không nói lời nào mà chỉ chăm chú nhìn cô ta, một lát sau anh ta mới khẽ gật đầu: “Được!”

Dứt lời, Thi Hoàn Chu lập tức đứng lên, đến cơm trưa cũng không ăn: “Anh hai, chìa khóa xe.”

Thi Ninh Chu lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu không đưa.

Thi Hoàn Chu nhíu mày, lại nhìn về phía Thi Liên Chu: “Lão ngũ!”

Thi Liên Chu không thèm nhìn đến anh ta một cái: “Có phải anh không dám đợi ông già trở về không? Chuẩn bị bỏ chạy chứ gì?”

Thi Liên Chu vừa dứt lời, mí mắt Thi Hoàn Chu không nhịn được mà co rút.

Bà cụ cũng đứng dậy, quát: “Con quỳ ở đây cho mẹ! Quỳ! Mẹ không cho phép đứng lên!”

Không trí im lặng trong một giây, Thi Hoàn Chu tiếp tục quỳ xuống.

Cao Nguyên Hương nhìn anh ta, trong mắt tràn đầy oán hận, đó là vẻ mặt mà sau khi bao nhiêu niềm tin trong lòng cô ta đã sụp đổ mới có.

Khương Chi mím môi.

Ở thủ đô này, Cao Nguyên Hương vẫn luôn tự ti vì gia thế của mình, thậm chí có thể nói là tứ cố vô thân, mà tất cả những tự ti đó đều vì Thi Hoàn Chu.

Cô ta chờ đợi lâu như vậy nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đầu tiên chồng mình quay về nước chính là muốn ly hôn với mình.

“Nguyên Hương, con đi theo mẹ.” Bà cụ nắm tay Cao Nguyên Hương, đi lên lầu,

Cô ta vừa đi, cơ thể căng cứng của Thi Hoàn Chu mới từ từ thả lỏng.

“Lão tứ, em thật sự học được toàn bộ những thói hư tật xấu ngoài kia vào người rồi. Tại sao em có thể biến thành dáng vẻ như bây giờ hả?” Hạ Mộ Thanh cau mày, đáy mắt đầy ý khiển trách, bản thân cô ấy là dâu trưởng, Hạ Mộ Thanh cảm thấy Thi Hoàn Chu rất quá đáng.

Hạ Mộ Thanh vẫn còn nhớ trước đây, khi Thi Hoàn Chu vẫn còn là một thiếu niên rạng rỡ nhưng không ngờ anh ta lại là hạng người có thể làm ra chuyện xấu hổ này trong khi vợ mình sắp đến ngày sinh, cho dù đứng ở góc độ nào, Hạ Mộ Thanh vẫn cực kỳ chán ghét.

Bạn cần đăng nhập để bình luận