Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1007: Chạm Mặt

Chương 1007: Chạm Mặt

Khương Chi nhìn thấy hắn ta nằm trên một tấm đệm, hai tay bắt chéo sau gáy, vẻ mặt nhàn nhã, liền biết hắn ta là một “người giàu có” đến đảo Naki nghỉ mát. Loại người này vẫn nên tránh xa thì hơn.

Cô từ từ lùi lại, chuẩn bị đi đường vòng rời đi.

Lúc này, người đàn ông đột nhiên ngồi dậy, quay đầu nhìn cô, dùng tiếng Nhật hỏi cô: “Cô là ai?”

Người đàn ông quay lưng về phía ánh trăng, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng nhìn thân hình cao ráo, ngoại hình cũng không quá tệ. Một giọng nói dịu dàng như nước rơi vào tai, giống như có thể mê hoặc lòng người.

Trong lòng Khương Chi hơi nặng nề, cô suy nghĩ một lúc mới đáp: “Là du khách đến nghỉ mát.”

Cô cũng dùng tiếng Nhật. Bây giờ tình hình đang căng thẳng, người của tổ chức Yamaguchi sẽ đối xử đặc biệt hà khắc với người nước Hoa, cô có thể giả vờ là người Nhật. Tiếng Nhật của cô hơi kém nhưng chỉ cần nói ít lời thì sẽ không có sai sót.

Người đàn ông không biết có tin hay không, đứng dậy đi về phía Khương Chi.

Lông mày Khương Chi giãn ra, thể hiện vẻ mặt vô cùng thản nhiên.

Người đàn ông đi tới gần, mắt Khương Chi lóe lên một tia lạnh lùng. Cô ngửi thấy một mùi máu tanh, tầm mắt nhìn thấy băng gạc quấn quanh eo người đàn ông.

Khương Chi liếc nhìn hắn ta, không biết nên nói bản thân may mắn hay xui xẻo, mới vừa đến đảo Naki đã gặp phải thủ lĩnh tổ chức Yamaguchi, Kiyoshi Oishi, người đã vây bắt Thi Liên Chu lần này.

Thuyền trưởng đã nói, thủ lĩnh của tổ chức Yamaguchi đã bị tấn công và trúng đạn.

Lúc này, người của tổ chức Yamaguchi đang tìm kiếm Thi Liên Chu, ai lại nhàn nhã nằm trên bãi biển ở đảo ngắm trăng?

Tuy người này bị thương nhưng trên người toát ra một luồng khí thế quen thuộc của người đứng đầu, nhất định thân phận không tầm thường. Nghĩ như vậy, cô đoán rằng người trước mặt ngoài Kiyoshi Oishi ra thì cô không thể nghĩ ra người thứ hai.

“Du khách sao?” Kiyoshi Oishi nhắc lại hai chữ này, ánh mắt lướt qua gò má Khương Chi, trong mắt không rõ có ý gì.

Khương Chi nhẹ nhàng gật đầu, những sợi tóc ướt đẫm bên má cô bị gió biển thổi bay lên: “Tôi xin phép cáo từ.”

Kiyoshi Oishi ngửi thấy mùi cỏ xanh thoang thoảng lẫn trong gió biển mặn nồng, đôi mắt nâu của hắn ta nheo lại. Hắn ta vươn tay chặn đường Khương Chi, khẽ hỏi: “Cô gái xinh đẹp, không biết liệu tôi có thể mời cô uống một ly không?”

Khương Chi im lặng một lúc, nói với vẻ lạnh lùng: “Xin lỗi, tôi từ chối.”

Ánh mắt Kiyoshi Oishi trở nên đầy ẩn ý.

Hắn ta nhìn Khương Chi quay người đi. Dưới ánh trăng, dáng người cô thon thả mảnh mai, mái tóc dài tung bay trong gió biển giống như một nàng tiên cá vừa bước ra khỏi biển, xinh đẹp đến mê hồn.

“Ha ha, khách du lịch sao?” Kiyoshi Oishi vuốt cằm, trong mắt lộ ra chút lạnh lùng và đùa cợt.

Khương Chi rời khỏi tầm nhìn của Kiyoshi Oishi, sắc mặt của cô cũng lạnh đi rõ rệt. Cô biết rõ đột ngột xuất hiện ở đảo Naki lúc này, lại không phải là người quen của Kiyoshi Oishi thì cô chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.

Nghĩ vậy, Khương Chi liền bước nhanh hơn, nhanh chóng chạy vào khu rừng trên đảo chưa được khai phá.

Cô đã học qua trinh sát và phản trinh sát. Nhưng Thi Liên Chu cũng không phải là kẻ ngốc, anh đã từng tham gia quân ngũ, có thể che giấu dấu vết của mình tốt hơn. Nếu không tổ chức Yamaguchi huy động nhiều người như vậy rồi mà đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được người.

Đảo Naki có hơn một nửa là rừng hoang dã chưa được khai phá, bên trong chắc chắn không thiếu những động vật hung dữ.

Cô phải tránh những con vật này đồng thời tìm được Thi Liên Chu lại càng không dễ dàng.

Khương Chi đứng trong đám cỏ cao đến hai mét, xoa huyệt thái dương, cúi người xuống, buộc chặt ống quần một chút, để ngăn những con vắt hút máu chui vào trong ống quần. Ngoài ra còn mua một số bình xịt chống côn trùng có mùi hăng từ cửa hàng hệ thống.

Sau khi chuẩn bị xong các biện pháp bảo vệ, cô lại lấy ra một chiếc đèn pin, dựa vào ánh sáng yếu ớt đi vào sâu trong rừng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận