Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 925: Nói Lý

Chương 925: Nói Lý

Yến Linh nghe Khương Chi nói thì sắc mặt cũng nghiêm lại, cô ta chú ý thấy một người đàn ông bịt kín cả người, đội mũ, mang khẩu trang, đeo kính râm ngồi trên cáng cứu thương, đáng tiếc hắn được che chắn quá kín nên trong thoáng chốc cô ta cũng không nhận ra người này là ai.

Chỉ là nhìn điệu bộ thế này thì hiển nhiên người đến không có ý tốt rồi.

Khí thế của một đoàn người của Chung Thủy quá mạnh, cả đoàn vừa bước vào cửa thì những người xung quanh đều im lặng, hai mặt nhìn nhau.

Chỉ là trong lòng mọi người đều hiểu. Hay lắm! Hôm nay lại có nhịp được xem náo nhiệt rồi!

Đầu tiên Chung Thủy bày tỏ cảm kích vì hành động dũng cảm của Khương Chi ở buổi đấu giá trước mà không lập tức làm khó cô trước mặt nhiều người, sau đó mới nói: “Đồng chí Khương, có chuyện này tôi muốn nhờ cô xác định… Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện được không?”

Yến Linh lo lắng nhìn về phía Khương Chi. Đều là người thông minh nên khi chung đụng thì cảm thấy rất thoải mái, cũng vì vậy mà cô ta càng chân thành với Khương Chi hơn.

Nói thật thì Yến Linh không hy vọng Khương Chi xảy ra chuyện.

Khương Chi còn chưa mở miệng thì giọng nói hơi khàn của Ân Đình đang ngồi trên cán cứu thương đã vang lên: “Sở trưởng Chung, ông đang muốn làm việc bất hợp pháp sao?”

Sắc mặt Chung Thủy tối sầm, ông ấy mím môi không lên tiếng.

Yến Linh cũng nghe thấy giọng nói của Ân Đình, cô ta ngạc nhiên, không biết tên này đã xảy ra chuyện gì? Còn nói làm việc bất hợp pháp?

Yến Linh nhìn Khương Chi, cô ta rất thắc mắc nhưng cũng hiểu rõ trong tình huống thế này thì không có cách nào hỏi rõ ràng được, vì vậy chỉ cười nói: “Sở trưởng Chung, anh Ân, không bằng vào uống một tách trà, chúng ta từ từ nói chuyện.”

Ân Đình lạnh lùng cười một tiếng: “Khương Chi, trái lại thủ đoạn của cô cũng rất ghê gớm, đến Yến Linh cũng bắt đầu giúp cô rồi.”

Trần Cẩm đứng phía sau cáng cứu thương của Ân Đình, cô ta cúi thấp đầu, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Chung Thủy đang muốn tìm lối thoát thì đã nghe Yến Linh lên tiếng, ông ấy vội gọi mọi người bước vào trong cửa hàng. Ân Đình cũng không nói gì nữa, lúc cáng cứu thương của hắn đi ngang qua Khương Chi, ánh mắt âm u, lạnh lẽo của hắn lướt qua Khương Chi cũng mang đầy sát ý.

Đột nhiên hắn bị đánh thành thế này, hắn muốn trả tất cả những vết thương này lên người Khương Chi.

Ánh mắt của Khương Chi vẫn thản nhiên, không hề tỏ ra lo lắng.

Cô nhờ Yến Linh ở bên ngoài hỗ trợ mình chào đón khách khứa, còn mình thì đi theo Chung Thủy vào trong.

Cáng cứu thương của Ân Đình được đặt lên giường, sau khi Khương Chi bước vào, ánh mắt của hắn chỉ tập trung lên người cô, giống như ánh mắt của một con rắn độc đang săn mồi, chỉ một giây sau nó sẽ há to cái miệng, cắn một con mồi vào miệng, sau đó lại truyền nọc độc vào con mồi, sau cùng mới nuốt chửng con mồi vào bụng mình.

Chung Thủy nhíu mày, đi đến trước mặt Khương Chi, im lặng chắn ngang ánh mắt của Ân Đình.

Ông ấy nói: “Đồng chí Khương, tôi tin rằng cô đã biết mục đích chúng tôi đến đây ngày hôm nay rồi. Tôi cũng không lòng vòng nữa, anh n đây nói vết thương trên người anh ấy là do cô đánh, không biết cô có thừa nhận không?”

Khương Chi đi đến gần chiếc bàn bên cạnh, ngồi xuống, còn thuận thế rót hai tách trà, khẽ nhấp một ngụm: “Chuyện gì cũng phải có chứng cứ, lẽ nào hắn nói tôi đánh thì do tôi đánh sao? Tôi chỉ là một người phụ nữ yếu ớt, làm sao có thể đánh một người đàn ông trưởng thành như anh ta thành ra thế này? Lẽ nào anh ta không biết phản kháng sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận