Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 946: Chuyện Bình Thường

Chương 946: Chuyện Bình Thường

Vân Tường nghe Khương Chi nói thì phấn chấn không ít, tuy nhiên ngoài miệng bà ấy vẫn khiêm tốn nói: “Bà chủ, đây đều là việc tôi nên làm.”

Hai người thảo luận về việc vận hành trong xưởng may, sau đó là một số thay đổi và cải cách. Cho đến hiện tại, xưởng may vẫn chưa có một cái tên cho nghiêm túc, thậm chí bảng hiệu “xưởng dệt quốc doanh Hằng Sướng” còn chưa được kéo xuống.

“Bà chủ chưa trở lại nên tôi cũng không dám tự ý làm việc này.” Vân Tường hơi lúng túng nói.

Đặt tên cho xưởng không phải chuyện mà một xưởng phó như bà ấy có thể làm chủ, tên của xưởng phải là cái tên gây ấn tượng cho người ta khi lần đầu nghe đến, vả lại đó còn là bảng hiệu đi theo xưởng may đến sau này mà không thể tùy tiện thay đổi, vì vậy đây không phải chuyện có thể qua quýt.

Đuôi lông mày Khương Chi hơi nhếch lên, cô nói rất tùy ý: “Vậy đặt tên là xưởng may Hoa Hạ đi!”

“Xưởng may Hoa Hạ…” Vân Tường nhìn Khương Chi mà không nói gì.

Cái tên này nghe rất có chí khí, cũng khó mà nghĩ ra rốt cuộc xưởng may này bán loại quần áo gì, chỉ là nếu bà chủ đã quyết định thì bản thân là nhân viên, đương nhiên bà ấy phải ủng hộ. Vân Tường cười nói: “Cái tên rất có chí khí, sau này nhất định khách hàng sẽ kéo đến nườm nượp.”

Nói xong chuyện chính, bầu không khí bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Tất nhiên người cảm thấy kỳ lạ cũng chỉ có Vân Tường.

Bà ấy nhìn Khương Chi, giống như có điều muốn nói nhưng lại thôi. Vân Tường không biết có nên nhắc đến chuyện của Thôi Tử Tiện hay không. Đề cập đến vậy! Vì bà ấy luôn cảm thấy mối quan hệ giữa bà chủ và Thôi Tử Tiện rất cứng ngắc. Hay là không nhắc đến nhỉ? Vì bà ấy cảm thấy chuyện đến nước này cũng do mình đã dẫn người đến.

Ngẫm nghĩ một lúc, Vân Tường vẫn thành thật lên tiếng xin lỗi: “Tôi thật sự có lỗi với bà chủ, tôi không biết Thôi Tử Tiện vì cô mà đến đây.”

Đuôi mắt Khương Chi hơi nhếch lên, cô nhìn về phía Vân Tường: “Tôi nghe chú Phó nói, bà coi trọng Thôi Tử Tiện, đúng không?”

Vân Tường muốn thích ai thì thích, hay bà ấy muốn ở cạnh người nào thì ở nhưng Thôi Tử Tiện thì không được, vì Thôi Tử Tiện đến đây chỉ là việc ngoài ý muốn, huống hồ trong mắt anh ấy, tất cả mọi người ở thế giới này đều trong sách, lẽ nào anh ấy có thể nói chuyện yêu đương với người trong sách sao?

Vân Tường là một trợ thủ đắc lực nhưng nếu bà ấy là một người yêu đương não tàn thì Khương Chi cũng chỉ có thể nén đau mà tìm người khác tài đức vẹn toàn hơn.

Khương Chi nói đến đây, trong chớp mắt Vân Tường cảm thấy xấu hổ nhưng bà ấy vẫn thản nhiên nói: “Đồng chí Thôi rất ưu tú, tôi thích cậu ấy cũng là chuyện bình thường, tuy nói tuổi tác của hai người bọn tôi chênh lệch không ít nhưng nếu tôi thích thì tuổi tác cũng không phải vấn đề gì.”

Khương Chi bất ngờ nhìn Vân Tường, cô không ngờ một người từng chịu tổn thương, từng yếu đuối, vô năng trong tình yêu trước kia lại có suy nghĩ tiến bộ, vượt qua sự giác ngộ như nữ giới trong thời đại mới như thế.

Nhưng ngay sau đó, Vân Tường lại cười khổ nói: “Thế nhưng tất cả chỉ là một mình tôi đã nghĩ nhiều mà thôi, đồng chí Thôi chưa từng có thái độ mập mờ nào với tôi, xem ra cậu ấy vẫn thích bà chủ.”

Trái lại Khương Chi rất bình thản, chỉ nói: “Đây không phải chuyện rất bình thường sao?”

Thôi Tử Tiện vì cô mà đến đây, thế nhưng anh ấy không chỉ không có chút oán hận nào mà còn luôn miệng nói muốn cùng cô trở về, tình cảm của anh ấy với cô rất rõ ràng, rất chấp nhất, cô muốn giả ngu không thấy cũng không được.

Chẳng qua Khương Chi lại không phải kiểu người thích giả ngu, thích là thích, không thích chính là không thích.

Điều duy nhất cô có thể làm chính là tìm cách đưa Thôi Tử Tiện về, cũng tránh để anh ấy tiếp tục ở chỗ này khiến người ta nghi ngờ, với tình tình của Thi Liên Chu mà nói, sự tồn tại của Thôi Tử Tiện tuyệt đối sẽ khiến anh sinh ra sát ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận