Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1045: Đưa Thư

Chương 1045: Đưa Thư

“Chú... út...” Thi Nam Châu nhìn thấy Thi Liên Chu và Khương Chi cũng giật mình một chút.

“Này, đang thẩm vấn người hả? Nam Châu đến nhà tôi để học thêm!” Cố Tuyển vẫy tay, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Anh ấy là một người học giỏi, có gì đáng ngạc nhiên đâu?

Thi Liên Chu nhíu mày nhìn Cố Tuyển, sau đó khẽ xì một tiếng, tỏ ra khinh thường.

Cố Tuyển nhếch mép, đưa tay khoác lên vai Thi Liên Chu, giọng điệu trêu chọc: “Không phải đi nước ngoài à? Mới đi một chút đã trở về nước kết hôn rồi? Người ta đều kết hôn rồi mới đi hưởng tuần trăng mật, hai người là đi hưởng tuần trăng mật xong mới về nước kết hôn?”

Thi Liên Chu lạnh mặt nhìn Cố Tuyển, cũng lười bận tâm với tên này.

Khương Chi cũng nhìn Cố Tuyển, sau đó lấy ra một phong bì từ trong túi xách đưa qua: “Này, thư của anh đó.”

“Thư của tôi?” Cố Tuyển hơi ngạc nhiên chỉ tay vào mình.

“Ừ.” Khương Chi lại đưa gần hơn.

Cố Tuyển nhìn thấy chữ phồn thể trên phong bì thì cả người cứng đờ.

Gần như trong nháy mắt, anh ấy đã đoán ra được ai là người đã viết bức thư này.

Chuyện toàn bộ nhà họ Ân chết sạch ở Hồng Kông đã gây xôn xao dư luận, tất nhiên anh ấy cũng đã biết tin tức này.

Hoắc Thế Chi trở thành kẻ sát nhân, phải vào tù.

Anh ấy từng muốn đến Hồng Kông gặp cô ấy một lần nhưng nghĩ kỹ lại thì mối quan hệ của hai người dường như cũng không tốt đến mức có thể tiễn biệt lúc lâm chung. Hơn nữa cô ta lại là người kiêu ngạo như vậy, chắc hẳn sẽ không muốn gặp lại anh ấy với tư cách là một tù nhân.

Cố Tuyển khẽ nuốt nước bọt.

Anh ấy nhận lấy phong thư, cũng không khách sao mà trực tiếp mở ra trước mặt Thi Liên Chu và Khương Chi. Bên trong viết tràng giang đại hải, toàn bộ đều là chữ nhỏ xinh xắn được viết bằng bút máy.

Cố Tuyển nhìn, trong mắt dường như có chút ánh sáng hoài niệm nhưng rất nhanh, ánh sáng này lại biến thành một loại nét mặt thẫn thờ mơ hồ không rõ. Sau khi xem xong dòng chữ cuối cùng, Cố Tuyển chỉ đứng đó ngây ngốc, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay.

Thi Nam Châu đang ngồi trên ghế sô pha, trong lòng như có mèo cào cấu, tò mò về nguồn gốc của bức thư này.

Tuy nhiên, những người lớn có mặt ở đây sẽ không giải thích cho cô bé.

Thi Liên Chu cau mày nhìn cô bé, giọng nói chậm rãi vang lên, vẫn lạnh nhạt như cũ: “Nam Châu, thu dọn đồ đạc, về đại viện.”

“Chú út, cháu không...” Thi Nam Châu chưa nói hết câu thì đã im bặt.

Cô bé nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thi Liên Chu, miễn cưỡng thu dọn hộp bút viết. Nói cho cùng, cô bé vẫn hơi sợ người chú út này.

Khương Chi không để ý đến hai chú cháu, nhìn Cố Tuyển nói: “Cô ấy đã chết rồi.”

Ban đầu cô không muốn nói chuyện này, nhưng suy nghĩ lại, chi bằng nói thẳng cho Cố Tuyển biết để anh ấy đừng ôm ấp hy vọng trong thư mà chạy một chuyến trở về Hồng Kông. Dù sao Hồng Kông đang loạn như vậy, anh ấy chạy đến cũng chẳng có tác dụng gì.

“Chết rồi?” Cả người Cố Tuyển đều cứng đờ, không thể động đậy, tờ giấy trong tay bị nắm chặt đến nỗi nhăn nhúm.

Sắc mặt anh ta có sự kinh ngạc, chấn động, cũng có sự không thể tin được.

“Tôi... tôi còn tưởng sẽ qua một thời gian nữa... Tưởng rằng...”

Tưởng rằng cái gì?

Anh ấy cũng không biết.

Khương Chi mím môi, lại lấy từ trong túi ra một xấp báo, trên đó đăng tải tất cả những chuyện của hai nhà họ Ân và họ Hoắc trong thời gian gần đây. Là do cô đặc biệt mang theo trong hành lý khi trở về thủ đô.

Cô nói: “ Tôi đã cố ý mang những tờ báo này về cho anh, tiếp theo thì tùy anh tự tiêu hóa thôi.”

Cố Tuyển nhận lấy, nói với giọng khàn khàn: “Cảm ơn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận