Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 969: Tùy Cơ Ứng Biến

Chương 969: Tùy Cơ Ứng Biến

Mạnh Lam nhíu mày: “Cô chủ muốn đến bệnh viện sao?”

Bây giờ nhà họ Hoắc và nhà họ Triệu đã loạn như một nồi cháo. Hoắc Thế Quang ở bệnh viện càng là một rắc rối lớn, nhà họ Hoắc cũng sẽ không cho họ tiếp cận dễ dàng. Đến vào lúc này thì không phải ý hay.

Khương Chi ngẩng đầu nhìn Mạnh Lam, lặp lại một lần nữa: “Dẫn người theo, đến bệnh viện với tôi.”

Vẻ mặt Mạnh Lam hơi cứng lại, anh ấy đáp: “Vâng!”

Khi Mạnh Lam đi tìm người thì Khương Chi quay lại cửa hàng đồ cổ, nói với Hồ Vĩnh Chí: “Đóng cửa, đưa Cận Phong Sa và Tiểu Ngự về nhà. Nếu không phải tôi thì cho dù ai gõ cửa cũng đừng mở, biết chưa?”

Hồ Vĩnh Chí cau mày gật đầu, muốn hỏi rõ ràng nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Khương Chi cũng biết không phải chuyện gì tốt lành. Dù gì cũng từng lăn lộn trên đường, sau khi nhanh chóng bình tĩnh lại liền đưa Cận Phong Sa và Tiểu Ngự rời đi.

Khương Chi đứng trước cửa hàng, nhìn những người qua lại, trong đôi mắt đen láy không có chút cảm xúc nào.

Cho dù cô đã nhắc nhở nhưng vẫn không thể cứu được Triệu Can Đường. Thế sự khó lường, ngày mai và tai nạn, bạn sẽ không bao giờ biết cái nào đến trước.

Mạnh Lam xử lý công việc rất nhanh. Chẳng mấy chốc, anh ấy đã lái xe quay trở lại, sau lưng còn hai chiếc xe đi theo.

Khương Chi ngồi vào ghế phụ, cả đoàn người hùng hổ đi đến bệnh viện.

Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Thanh.

Bệnh viện này rất lớn, chỉ nhìn thoáng qua cũng không thấy hết.

Khương Chi quay đầu lại nhìn, nói với Mạnh Lam: “Anh đi vào với tôi, bảo bọn họ lẫn vào trong người đi đường, tùy cơ ứng biến.”

Nếu bọn họ đi vào đông như thế, có lẽ chưa kịp thấy được Hoắc Thế Quang đã bị bệnh viện cho người đuổi ra ngoài.

Mạnh Lam gật đầu, cùng Khương Chi tiến vào bệnh viện. Hai người cũng không ngừng lại, trực tiếp đi tới khu nội trú. Hoắc Thế Quang ở phòng bệnh riêng 702. Sau khi nhà họ Hoắc đến thì vung tay bao trọn hết các phòng bệnh cả tầng lầu.

Khi hai người đi thang máy thì không lên được tầng 7 nên chỉ có thể đi cầu thang bộ.

Trước cửa cầu thang bộ tầng 7 còn bố trí hai vệ sĩ, cách sắp xếp của Thái Ngọc như vậy lại khiến cho Hoắc Thế Quang vô tình được an toàn hơn nhiều.

“Không được qua đây!” Vừa thấy Khương Chi và Mạnh Lam, vệ sĩ liền sầm mặt đuổi đi.

“Tôi là bạn của Hoắc Thế Quang và Triệu Cam Đường, hôm nay đến thăm bệnh. Hơn nữa tôi còn dẫn theo bác sĩ đến. Đây là bác sĩ giỏi nhất của Thượng Kinh. Nếu cản trở việc điều trị của Hoắc Thế Quang, anh có chịu được trách nhiệm không?”

Vẻ mặt Khương Chi bình tĩnh, nói chuyện toát ra một luồng khí thế, còn “bác sĩ Mạnh” bị đẩy ra ngoài, toàn thân căng thẳng, vô thức cúi đầu nhìn bản thân, trông chẳng giống bác sĩ chút nào.

Tuy vệ sĩ cũng nghi ngờ nhưng nhìn Khương Chi không giống người bình thường, quả thực có thể là bạn của Hoắc Thế Quang, thái độ của anh ta cũng dịu xuống.

“Chuyện này... được rồi, để tôi đưa hai người qua đó.” Bà chủ của họ chỉ nói không cho người lạ lên lầu, cũng không dặn dò không cho người quen vào thăm nên có lẽ không sao đâu nhỉ?

Dưới sự dẫn dắt của vệ sĩ đang hoang mang, Khương Chi và Mạnh Lam nhanh chóng đến phòng bệnh của Hoắc Thế Quang.

Khương Chi đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Hoắc Thế Quang đang nằm trên giường, mặt đầy vết thương.

Mặt anh ta toàn là vết cắt do mảnh kính vỡ, trên trán còn có một vết sưng đỏ lớn. Có vẻ như anh ta vẫn hôn mê đến bây giờ là do tổn thương não bộ. Mặc dù thê thảm nhưng ít nhất anh ta cũng đã giữ lại được một mạng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận