Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 854: Vui Vẻ

Chương 854: Vui Vẻ

Cô mua một số loại hoa giấy và kim lộ hoa, bây giờ lại đúng là mùa nở hoa, tùng cụm hoa giấy xinh đẹp như những đốm lửa, đung đưa vòng eo duyên dáng, như là những con bướm đang nhẹ nhàng nhảy múa, ánh mặt trời chiếu vào trên cánh hoa, tản ra một sức sống mãnh liệt.

Kim lộ hoa thì có mùi thơm thoang thoảng của chocolate, đóa hoa có màu xanh tím, bên mép hoa có một chút gấp nếp, từng đợt sóng tím nhạt nở ra mang tới một mùi hương ngọt ngào, khiến tâm trạng người ngửi cũng theo đó mà tốt lên.

Khương Chi không có ra tay mà để cho Thi Liên Chu và mấy đứa nhỏ hợp lực trồng hoa xuống.

Anh cũng không từ chối, cởi áo khoác ra, chỉ mặc mỗi áo sơmi, cuốn tay áo lên một nửa, lộ ra đoạn cánh tay rắn chắc hữu lực.

Thi Liên Chu đào hố xong, lại bỏ hoa từ trong tay bọn nhỏ vào trong hố rồi lấp đất lên, mấy ba con phối hợp rất ăn ý, Tiểu Tông từ trước tới nay chưa từng tham gia mấy cái hoạt động tập thể cũng bắt đầu nhập hội trồng cây, cái miệng nhỏ cong lên chứa ý cười.

Mi mắt Khương Chi cong cong, chờ đến khi trồng hoa xong, Thi Liên Chu dẫn theo mấy đứa nhỏ trở về, đã nhìn thấy Khương Chi ngồi ở trên bàn ăn đang sắp xếp lại mấy tấm ảnh chụp.

Đuôi lông mày anh hơi nhướng, đến gần, cầm lấy ảnh chụp trên bàn thì hơi giật mình.

Trên ảnh chụp, đều là hình của anh và bốn đứa con đang thay chén đĩa, bày biện bình hoa, đào hố trồng hoa, rất tùy ý, không có cố tình canh góc chụp, cho nên cũng tràn đầy hơi thở sinh hoạt, cũng may là năm ba con bọn họ có giá trị nhan sắc rất cao, nên chất lượng ảnh chụp cũng rất cao.

Tiểu Qua vừa nhìn thấy ảnh chụp là đã kích động xoay tròn, cầm trong tay không nỡ buông: “Oa! Mẹ ơi, mẹ chụp những tấm ảnh này khi nào vậy? Nhà chúng ta có máy chụp hình sao? Nhanh như vậy mà đã có được hình ảnh sao?”

Tiểu Diệu cũng cầm lấy ảnh chụp tinh tế cân nhắc: “Ảnh này chụp rất đẹp, màu sắc rực rỡ, cũng rõ ràng.”

Khương Chi liếc mắt nhìn Tiểu Diệu một cái, bạn nhỏ này có thiên hướng trở thành học sinh xuất sắc, những gì nhìn thấy cũng không giống người khác.

Tiểu Ngự banh khóe miệng mà ngắm, có một bức ảnh chụp cậu bé đang treo tranh, bên cạnh là người ba Thi Liên Chu, hai người đứng đối diện nhau, đều làm mặt xấu, cho dù là ai cũng sẽ không thể nghi ngờ quan hệ ba con của hai người này.

“Treo ảnh chụp lên tường đi.” Khương Chi cười, cầm lấy dây thừng trên bàn, xâu từng bức ảnh lại với nhau, sau đó treo thành một hàng ở trên bức tường trắng trống rỗng.

Thi Liên Chu nhìn căn nhà đã được thay đổi lớn thì có chút thất thần.

Anh cũng không biết nên hình dung tâm trạng lúc này như thế nào, nhưng nói tóm lại, vẫn là nhẹ nhàng sung sướng chiếm đa số.

Khương Chi treo xong ảnh chụp, cười tủm tỉm nói: “Tốt!”

Sau khi cải tạo xong căn nhà, Khương Chi cũng vừa lòng gật đầu, nhà là nơi mọi người dành nhiều thời gian để sinh hoạt nhất, không thể giữ một bầu không khí lạnh như băng và mấy đồ trang trí không mang lại quá nhiều hạnh phúc được.

Cô vừa mới chuẩn bị đi nấu cơm thì trong nhà lại tiếp đón gia đình ba người của Hồ Vĩnh Chí.

Lúc gần đi, cô đã để lại điện thoại và địa chỉ cho Hồ Vĩnh Chí, trải qua nhiều ngày như vậy thì chuyện kia hẳn cũng đã giải quyết xong.

Nhưng mà, anh ấy không gọi điện thoại tới xin vé máy bay, lại còn mang cả gia đình tới Thượng Kinh, nhìn dáng vẻ thì là sau khi xử lí xong chuyện của Cận Phong Sa thì ngồi xe lửa tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận