Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 898: Chuyện Bất Ngờ

Chương 898: Chuyện Bất Ngờ

Mười bảy vạn.

Đáy mắt Khương Chi lóe lên ý cười lạnh lẽo, nếu không phải do cô đã biết nội dung tiểu thuyết từ sớm thì cô cũng nghi ngờ bản thân mình mới là nhân vật chính.

Không cần tốn nhiều sức đã có thể thu được nhiều tiền như vậy, Khương Chi tin tưởng sớm hay muộn đấu giá Huy Hoàng cũng sẽ mượn đề tài này để tuyên truyền nhiều hơn, cứ như vậy cũng xem như một công đôi việc.

Trái lại Khương Chi không gấp gáp ký xác nhận thành giao, cô chỉ để Mạnh Lam đi làm.

Rất nhanh sau đó, buổi bán đấu giá đã tiến hành được một nửa.

“Các vị, vật đấu giá tiếp theo là…” Yến Linh cười, chuẩn bị xốc tấm vải lụa đỏ trùm lên món đồ đấu giá ra thì đúng lúc này một tiếng súng chói tai đã vang lên ngay bên ngoài, mọi người trong hội trường rối rít đứng lên.

“Bằng!”

Tiếp theo đó là tiếng kêu răng rắc, ầm ầm của thủy tinh rơi vỡ vụn.

Sắc mặt Khương Chi thay đổi. Cướp?

Ở những buổi đấu giá với quy mô thế này, mặc dù sẽ có rất nhiều bảo vệ giám sát xung quanh hội trường nhưng điều này vẫn không ngăn được bọn cướp muốn cầm súng ra trận. Với chuyện liên quan tới mạng người như này, nói không chừng bọn chúng sẽ còn bắt cóc một số con tin có tiền, đây là thủ đoạn mà bọn chúng thường dùng.

Ngay khi tiếng súng vang lên thì không ít những tiếng thét chói tai đã ầm ĩ trong hội trường.

Dưới tình hình này, làm sao buổi đấu giá có thể tiếp tục được nữa?

Sắc mặt Triệu Cam Đường đã trắng bệch, hô hấp dồn dập. Khương Chi nhíu mày, kéo Triệu Cam Đường chạy đến bên hông, gần giữa hội trường, Hoắc Thế Quang cũng theo sát phía sau, vẻ mặt đầy lo lắng.

Mấy người họ mới đứng vững sau tấm màn che thì một đám cướp bịt mặt bằng vải đen đã chen vào trong như ong vỡ tổ.

Trên tay bọn chúng cầm súng loại lớn, xem ra đã có chuẩn bị trước khi đến đây.

Tất cả mọi người ở đây đều sợ hãi, họ chỉ sợ đám người giết người như ngóe này không những cướp tiền mà còn giết người, bọn chúng chỉ cần nổ súng quét từng trận thì họ cũng không còn toàn thây được.

“Tất cả ngồi xuống, ôm đầu lại cho ông!” Tên cầm đầu rút một cây súng từ bên hông mình ra, chỉa lên trời nổ một phát, hội trường đang hỗn loạn cũng lập tức im lặng, ai nấy đều run rẩy làm theo, chỉ sợ tạo ra tiếng động nhỏ nào đó thì sẽ trở thành vong hồn ngay.

Khương Chi nhìn Triệu Cam Đường bên cạnh mình, hô hấp của cô ấy vẫn còn dồn dập nhưng đỡ hơn so với lần đầu tiên khi Khương Chi gặp cô ấy trên máy bay.

Hoắc Thế Quang mở túi của Triệu Cam Đường, tìm thuốc từ trong đó ra, lặng lẽ nhét vào miệng cô ấy.

Mấy người họ ở phía sau cùng nhưng vì không muốn gây sự chú ý nên vẫn dùng hai tay ôm đầu giống như những người khác.

Ân Đình đang ở một bên khác của Khương Chi, trái lại hắn rất ngạo mạng, không những không ôm đầu mà còn hứng thú nhìn về phía Khương Chi, giống như một đám cướp cầm súng trong tay ở đây không đáng cho hắn nhìn đến.

Rất nhanh, tên Ân Đình “không giống người bình thường” này đã bị phát hiện.

“Mày! Hai tay ôm đầu! Mày nghe không hiểu đúng không? Có muốn ông đây giúp mày hiểu không?” Một tên cướp vừa nói vừa giơ súng đi đến.

Trợ lý của Ân Đình lập tức khóc nức nở: “Ông chủ, nhanh lên! Mau ôm đầu đi!”

Nếu Ân Đình xảy ra chuyện gì ở đây thì anh ta cũng có thể dự đoán trước sẽ xảy ra biết bao rối loạn, ông chủ của anh ta đâu phải một thương nhân tầm thường, cho dù Hoắc Thế Quang có chết ở đây thì ông chủ nhà anh ta cũng không thể chết!

Mắt thấy tên cướp đang đi về phía này, trợ lý vội vã nói: “Đại ca, ông chủ của tôi chính là con trai duy nhất của trưởng quan hành chính đặc khu Hồng Kông n Thiên Bật, anh muốn cái gì thì cứ việc yêu cầu là được, tuyệt đối đừng làm ông chủ của tôi bị thương!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận