Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 482: Cảm Xúc Phức Tạp

Chương 482: Cảm Xúc Phức Tạp

Cố Tuyển thấy Hoắc Thế Chi không nói lời nào mà chỉ nhìn mình thì trong lòng cũng khựng lại.

Mi dài rũ xuống, đôi mắt đào hoa hơi nhắm lại, giọng nói như đang nhớ lại: “Chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, em cũng sắp kết hôn rồi.”

Đột nhiên Cố Tuyển cười tự giễu một tiếng: “Em đúng là nhẫn tâm, tôi cũng từ người ngoài mới biết được em sắp kết hôn mà cố ý chạy đến đây. Thế nào? Tôi khiến em phiền chán thế sao? Đến mức không muốn mời tôi tham dự hôn lễ của em à?”

Lời nói này đã không hoàn toàn vì Thi Liên Chu nữa, vào giờ phút này cũng xem như anh ấy đang bộc lộ chân tình.

Mắt Hoắc Thế Chi lóe lên tia sáng ảm đạm, cô ta chỉ tránh né không trả lời.



Ngồi cách Cố Tuyển và Hoắc Thế Chi hai bàn, Thi Liên Chu và Khương Chi đang dùng bữa.

Nhà hàng Tây này có phong cách trang trí tao nhã, phục vụ không tệ nhưng không có nhiều khách nên có thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt Cố Tuyển và Hoắc Thế Chi.

Cô dùng một cái nĩa ăn ốc sên hấp, mùi dầu ô liu kết hợp với hương thơm nồng đậm của thảo mộc.

Ăn cơm chỉ để nhét đầy bao tử, còn lực chú ý của cô hầu như đã tập trung tất cả về phía bàn của Cố Tuyển.

Thi Liên Chu ngồi thẳng lưng, dao nĩa giao thoa, rất nhanh sau đó đã cắt xong một đĩa bò bít tết, lúc đưa cho Khương Chi thì mi dài của anh ấy hơi nhíu lại, giọng nói giễu cợt: “Sao anh lại không biết em có đam mê rình mò khi đang dùng bữa thế này?”

Khương Chi đã biết miệng anh thối, không nói được lời dễ nghe nào nên cô hoàn toàn không quan tâm.

Cô chậm rãi ăn bò bít tết, hỏi: “Anh nói xem Cố Tuyển có thể lấy được thiệp mời không?”

Thi Liên Chu chậm rãi dùng cơm, mí mắt cũng không nhấc lên: “Lúc ăn cơm thì đừng nói chuyện, nước bọt sẽ phun ra ngoài.”

Khóe miệng Khương Chi co rút, cô giận dữ trừng mắt nhìn Thi Liên Chu, Khương Chi chợt phát hiện người này thật sự khiến người ta vô cùng mất hứng.

“Hoắc Thế Chi sẽ đưa thiệp cho cậu ấy thôi.” Chân dài của Thi Liên Chu bắt chéo, anh nâng ly rượu đỏ trên bàn lên, hơi lắc một cái, đôi mắt hẹp dài cũng nhìn thoáng qua Cố Tuyển và Hoắc Thế Chi, nhấp một ngụm rượu rồi hờ hững nói.

Khương Chi cau mày, thấp giọng nói: “Chỉ có một thiệp mời thôi, ba người chúng ta có thể cùng bước vào không?”

Nhắc đến vấn đề này, nhân viên ở những buổi tiệc rượu của giới quý tộc thường sẽ kiểm tra, đối chiếu rất nghiêm, vì người tham dự tiệc đều là người trong xã hội thượng lưu, một khi để một hai người thuộc phần tử ngoài vòng pháp luật trà trộn vào sẽ tạo ra tổn thất lớn cho nền kinh tế địa phương.

Lông mày của Thi Liên Chu nhíu lại, giọng điệu thẳng thừng: “Ai nói Cố Tuyển muốn đi?”

Khương Chi hoàn toàn cạn lời, ánh mắt cô nhìn Thi Liên Chu rất phức tạp, anh thật sự đã lợi dụng Cố Tuyển từ đầu đến đuôi. Thế nhưng vì đã có vết xe đổ trước đó nên cô không nhắc đến Cố Tuyển nữa, tránh để người đàn ông hẹp hòi này lại cáu kỉnh.

Một bữa cơm này mất đúng một tiếng đồng hồ.

Cuối cùng Hoắc Thế Chi vẫn gửi thiệp mời cho Cố Tuyển, lúc cô ta tao nhã xách cái túi của mình lên và rời đi, Cố Tuyển đã nhìn thiệp mời trong tay mình đến mất hồn.

Rất lâu sau đó anh ấy mới cầm thiệp mời đến bàn của Thi Liên Chu và Khương Chi.

Vừa đặt mông ngồi xuống, cả người đã toát lên vẻ cô đơn.

“Đây.” Cố Tuyển ném thiệp mời cho Thi Liên Chu, miễn cưỡng nở nụ cười, nụ cười chói mắt trước đây cũng ảm đạm rất nhiều, đôi mắt đào hoa cụp xuống, giống như đã mất đi tất cả sức lực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận