Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 1075: Mất Tích

Chương 1075: Mất Tích

Bàn tiếp theo là những người bạn từ nhỏ của Thi Liên Chu.

Hình như Cố Tuyển cũng đã vượt qua được chuyện của Hoắc Thế Chi, sắc mặt hồng nhuận, anh ấy nhìn Thi Liên Chu với ánh mắt trêu ghẹo: “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ là người kết hôn muộn nhất trong số chúng ta, thật đúng là không ngờ tới mà.”

“Chậc, ai nói không phải chứ? Nhóm những người độc thân của chúng ta đã mất đi một thành viên, mọi người ở đây phải cố gắng hơn nữa! Bây giờ chúng ta đã thua chuyện kết hôn sinh con trai rồi, vật thì không thể thua trong việc sinh con gái nữa!” Sở Khác vỗ tay nói với vẻ mặt trịnh trọng.

“Mỗi người chúng ta sinh một đứa con gái, đều gả đến nhà lão ngũ, sau này lão ngũ nhất định phải chăm chỉ kiếm tiền, sau này còn trả tiền sính lễ nữa!” Lê Minh nháy mắt với Thi Liên Chu, lúc đầu chỉ là một lời trêu chọc, nhưng sau khi anh ấy nói ra thì lại cảm thấy ý tưởng này khá tốt.

Mấy đứa nhỏ nhà Thi Liên Chu đều rất đẹp trai, hơn nữa bọn họ nhìn mấy anh em Tiểu Qua lớn lên từ nhỏ, hiểu tận gốc rễ, nhất định không thể sai được!

Vừa nói xong, Cố Tuyển và Sở Khác đều cười đồng ý: “Hợp tình hợp lý, được thôi! Chúng ta tranh thủ kết hôn càng sớm càng tốt đi!”

Nghe xong lời nói của bọn họ, Thi Liên Chu đột nhiên mỉm cười, mặt mày nhu hòa, cơn giận trước sự xuất hiện của nhà họ Từ cũng dịu đi vài phần.

Thôi Tử Tiện nhìn rồi cảm thán trong lòng.

Anh ấy vốn xem mọi người trong thế giới này chỉ là những người giấy trong sách, bây giờ ở lại một thời gian dài mới nhận ra rằng trong mắt bọn họ, anh ấy mới là người lạc lõng về mặt tình yêu, gia đình và tình bạn, bọn họ mạnh hơn người từ nơi xa đến đây như anh ấy rất nhiều.

Thành thật mà nói, tình cảm trong thế giới tiểu thuyết này thuần khiết hơn nhiều so với thế hệ sau.

“Uống một ly nhé?” Khương Chi nhìn Thôi Tử Tiện rồi hỏi.

Thôi Tử Nhàn hơi giật mình, anh ấy gật đầu, nâng ly với Khương Chi: “Tân hôn vui vẻ, hy vọng cuộc sống của cô sau này luôn thuận lợi, vui vẻ, bình an.”

Khóe môi Khương Chí hơi nhếch lên: “Cám ơn.”

Lúc này Sở Khác hạ giọng nói: “Từ Triết đến đây nhất định không có chủ ý gì tốt, hai người cẩn thận một chút.”

Thi Liên Chu thấp giọng đáp lại.

Uống rượu xong, Thi Liên Chu sợ Khương Chi mệt nên đưa cô về phòng khách sạn nghỉ ngơi.

Nhưng mà, trước khi đến phòng thì Hạ Mộ Thanh đã hoảng sợ chạy ra ngoài.

Ánh mắt Khương Chi hơi nghiêm nghị, trong lòng có một loại dự cảm không tốt.

“Lão ngũ, A Chi, không ổn rồi, không thấy Tiểu Tông đâu nữa!” Hạ Mộ Thanh liếc mắt nhìn những vị khách còn đang uống rượu, kiềm chế hoảng sợ, trầm giọng nói, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở.

Cô ấy và Đan Uyển đang chăm sóc đứa nhỏ, bây giờ xảy ra chuyện khiến cô ấy sợ hãi hơn bất kỳ ai khác.

“Không thấy? Sao lại nói không thấy?” Ánh mắt Thi Liên Chu sắc bén, lông mày nhíu lại.

Khương Chi cũng hơi loạng choạng, Tiểu Tông là đứa nhỏ trầm tính nhất, nói đúng ra thì cậu không phải là một đứa nhỏ khỏe mạnh bình thường, một khi lạc đường sẽ không tự cứu được mình, muốn tìm về được thì rất khó!

Thi Liên Chu đỡ Khương Chi, càng nhíu mày chặt hơn: “Em đừng lo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hạ Mộ Thanh hít sâu một hơi, vội vàng nói: “Tiểu Tông nói muốn chơi rubik nên Đan Uyển dẫn thằng bé đi mượn rubik của mấy đứa nhỏ khác chơi. Nhưng mà, chị đợi trong phòng nửa tiếng cũng không có ai quay lạ, chị vừa tìm vừa hỏi thăm nhưng không có ai nhìn thấy bọn họ!”

“Không thấy chị dâu hai luôn sao?” Khương Chi thở dốc.

Nhìn từ góc độ này, đây đơn giản là một vụ bắt cóc đã được lên kế hoạch từ lâu chứ không phải một vụ mất tích đơn giản!

Đột nhiên, cô nghĩ đến đám người Tiểu Ngự còn ở trong phòng, vội vàng hỏi: “Mấy anh em Tiểu Ngự đâu rồi? Bọn nhỏ còn ở trong phòng không?”

“Nguyên Hương và lão Tứ đang trông chừng bọn nhỏ, chị ra ngoài tìm người, làm sao bây giờ?” Hạ Mộ Thanh vô cùng sợ hãi, hoàn toàn không thấy sự ưu nhã của ngày xưa nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận