Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 858: Rất Thích Mẹ

Chương 858: Rất Thích Mẹ

Khương Chi gật đầu, dùng bàn tay lau khóe mắt ướt đẫm của cậu bé: “Thật.”

Cô tự nhận bản thân là một người mẹ tốt. Ít nhất những yêu cầu của con thì cô rất ít khi từ chối. Đặc biệt Tiểu Ngự là đối tượng có tiềm năng trở thành một đứa trẻ nghịch ngợm, thì chỉ cần cậu bé có thể ngoan ngoãn nghe lời là đã tốt hơn bất kỳ điều gì khác.

Tiểu Ngự nhào vào trong lòng Khương Chi, nức nở nói: “Mẹ… Mẹ, mẹ thật tốt!”

Với cái ôm này, căng thẳng giữa hai mẹ con từ khi bị trúng đạn ở nhà máy thép mà bị chia cắt lập tức biến mất.

Tiểu Ngự ôm Khương Chi thật chặt. Trong khoảng thời gian này cậu bé vẫn luôn rất sợ hãi nhưng khi gặp mặt lại không biết nên nói cái gì. Lúc này tâm trạng của cậu bé dao động lại bật khóc vì quá sợ hãi.

Cậu bé nhận ra, mình thật sự rất thích mẹ.

Khi Tiểu Ngự biết tin Cận Phong Sa vào tù thì cậu bé đã phản ứng bình tĩnh một cách bất ngờ, không giống như những gì Khương Chi đã nghĩ là sẽ “phát rồ”.

Cậu bé lại bám lấy Khương Chi, vùi cái đầu nhỏ vào nách Khương Chi, không chịu rời đi.

“Anh cả, sao anh lại ôm mẹ? Trước đây lúc em ôm mẹ, anh còn nói em không giống con trai!” Tiểu Qua nhìn Tiểu Ngự với vẻ ngạc nhiên, khi hỏi còn lắc đầu. Anh cả không phải là người hay dính người như vậy.

Tiểu Diệu liếc nhìn Hồ Vĩnh Chí và Triệu Ngọc Phương, suy nghĩ một lúc rồi khẽ nói: “Chắc là chuyện của chú Phong Sa đó.”

Trong lòng anh cả, ngoài chuyện của Cận Phong Sa thì có lẽ không còn chuyện gì đặc biệt nữa.

Tiểu Qua nghe thấy vậy thì bĩu môi, lườm Tiểu Ngự một cái. Cậu bé cảm thấy anh cả luôn đứng về phía Cận Phong Sa là không đúng, rõ ràng mẹ mới là mẹ của họ, ba mới là ba của họ!

Trong bốn đứa nhỏ, Tiểu Qua chắc chắn là đảng viên trung thành nhất của “đảng Thi Liên Chu”.

Hồ San San có khuôn mặt trắng trẻo đáng yêu, luôn nở nụ cười trên môi. Cô bé nhìn thấy các anh trai đang vây quanh Tiểu Ngự, suy nghĩ một lúc rồi tiến lên kéo áo cậu bé, cất giọng non nớt: “Anh Tiểu Ngự, chúng ta cùng chơi trốn tìm nhé?”

Tuy cô bé còn nhỏ tuổi nhưng cũng từ miệng người lớn biết được Cận Cương Thiết hiện giờ đã đổi tên thành Tiểu Ngự.

Hơn nữa, nơi này rất rộng, rất thích hợp chơi trốn tìm!

Tiểu Ngự dụi mắt, ngẩng đầu lên từ cổ Khương Chi, dùng giọng vẫn còn khàn khàn, không vui nói: “Đã lớn thế này rồi mà còn chơi trốn tìm, đồ ấu trĩ!”

Hồ San San mở to mắt nhìn Tiểu Ngự, nghiêng đầu hỏi: “Đồ ấu trĩ là gì?”

Khương Chi bật cười, vỗ nhẹ vào mông Tiểu Ngự: “Đi chơi đi.”

Lúc này Tiểu Ngự mới chậm rãi nhảy xuống khỏi đùi Khương Chi, hơi ngẩng cằm, lại khôi phục sức sống vốn có của mình: “Anh là anh cả, chơi trốn tìm thì anh sẽ tìm trước, các em đi trốn đi nhé!”

“Ha ha ha, em đi trốn đó!” Tiếng cười trong trẻo của Hồ San San vang vọng.

Mấy đứa trẻ nhỏ nhanh chóng chìm đắm vào trò chơi vui vẻ. Tuy Tiểu Tông vẫn cầm theo khối rubik của mình nhưng cũng để cho Tiểu Diệu kéo cậu bé đi trốn khắp nơi, thỉnh thoảng cũng có thể thấy nụ cười trên khóe môi, đã dần dần có sức sống hơn.

Khương Chi thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt hiện lên ý cười.

Hồ Vĩnh Chí cũng cười, nói: “Cô chủ, khi nào chúng ta đến Phan gia viên?”

Trong lúc đang nói chuyện, anh ấy lấy từng xấp tiền năm nghìn đồng được gói bằng báo từ trong ba lô của mình ra, lần lượt đặt lên bàn. Đây là một phần của mười nghìn đồng mà Khương Chi đã đưa cho anh ấy trước khi đi, sau khi dùng để khai thông quan hệ với Cận Phong Sa thì còn lại nhiêu đây.

Số tiền này đã đủ để họ đến Phan gia viên “kiếm một khoản lớn” rồi.

“Đợi lát nữa sẽ đi ngay.”

...

Bạn cần đăng nhập để bình luận