Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 647: Thì Ra Đây Là Cảm Giác Được Bao Nuôi

Chương 647: Thì Ra Đây Là Cảm Giác Được Bao Nuôi

Không khí trong xe rất hài hòa.

Thi Liên Chu ngồi ở ghế phụ, đôi mắt nheo lại, anh không tham gia vào chủ đề này.

Anh biết Khương Chi có thể lái xe từ lâu, trên người cô vẫn còn có nhiều bí mật chờ anh khám phá.

Hai giờ chiều, cuối cùng bọn họ cũng về đến thị trấn Đại Danh.

Khương Chi chở Đan Uyển và Thi Nam Châu đến ủy ban thị trấn trước, rồi mới quay về nhà xuất bản.

Thi Liên Chu nhìn khung cảnh xung quanh rồi bước vào, ngón tay thon dài nghịch hoa cỏ trong sân, anh hơi nhướng mày, hứng thú nói: “Nơi này cũng khá mới mẻ.”

Khương Chi khẽ cười trêu chọc: “Nhường cho anh đó.”

Thi Liên Chu nhẹ nhàng bước đi trên đôi giày da bóng loáng, không nhanh không chậm mà nói: “Quá nhỏ”.

Đang nói chuyện, dì Lý mang theo quần áo đã giặt đi ra ngoài.

Khi nhìn thấy Thi Liên Chu, bà ấy sửng sốt một lát, cho rằng mình nhìn lầm, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Ngũ gia?”

Thi Liên Chu gật đầu, không nói gì.

Khương Chi cũng không cao lãnh như anh, cô thấy chỉ toàn quần áo của mấy anh em Tiểu Ngự trong cái thau dì Lý cầm trên tay, cười nói: “Dì Lý, bọn nhỏ đi học rồi à? Mấy ngày nay dì ở đây có quen không?”

Dì Lý vội vàng nói: “Quen chứ, quen chứ, mấy vị tiểu thiếu gia đều rất ngoan ngoãn.”

Bà ấy nở nụ cười thật tươi, bởi vì bà ấy thực lòng cảm thấy bọn nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, không hề khiến ai phải lo lắng, bọn nhỏ hoàn toàn khác với Thi Liên Chu khi còn nhỏ, từ đó có thể thấy được Ngũ thái thái tương lai là một người rất tốt, khéo dạy con cái.

Khương Chi khẽ cười gật đầu: “Vậy thì tốt, khi nào mấy đứa nhỏ tan học vậy?”

“Năm giờ, lát nữa gần đến giờ tôi sẽ đi đón bọn nhỏ về.” Dì Lý nói.

Đôi mắt Khương Chi hơi sáng lên, cô nghiêng đầu nhìn Thi Liên Chu đang im lặng, phong thái cao quý, cô cong mày hỏi: “Chúng ta cùng đi đón bọn nhỏ tan học nhé, được không?”

Khi bọn nhỏ tan học, điều bọn nhỏ mong chờ nhất là được cha mẹ đón về nhà, cô muốn bốn đứa nhỏ nhà mình cũng được trải nghiệm cảm giác đó.

Nghe cô nói xong, dì Lý vội vàng nhìn Thi Liên Chu, thấy đôi môi mỏng của anh mím chặt, đôi lông mày dài nhíu lại, bà ấy biết chuyện này không tốt, vội vàng cười nói: “Không cần, không cần đâu, tôi tự đi đón mấy vị thiếu gia là được rồi, cũng không xa lắm.”

Trong bà ấy khẽ thở dài, Ngũ thái thái tương lai vẫn chưa hiểu rõ Ngũ gia.

Khương Chi không nói gì, chỉ mỉm cười với Thi Liên Chu, ý cười rất nhạt, nét mặt cô lại rất sinh động.

Thi Liên Chu dừng lại một chút, sau đó bị cô chọc giận đến mức bật cười, giọng nói trầm trầm trở nên cứng rắn hơn một chút: “Em đúng là nắm chặt anh nhỉ.”

“Vậy có được không?” Khương Chi hỏi đi hỏi lại.

Thi Liên Chu liếc cô một cái, đôi chân dài thẳng tắp bước vào nhà, mặc dù giọng điệu không được tốt lắm nhưng anh vẫn nhàn nhạt “Ừ” một tiếng .

Khuôn mặt của Khương Chi tràn đầy ý cười, không có chuyện gì có cảm giác thành tựu hơn việc chinh phục được Thi Liên Chu.

Dì Lý ở bên cạnh nhìn đến ngẩn người, bà ấy không nhịn được mà thầm giơ ngón tay lên với Khương Chi

Bà ấy làm việc ở nhà họ Thi hơn 20 năm, bà ấy đã chăm sóc Ngũ gia từ nhỏ, nhưng chưa từng thấy anh thỏa hiệp với ai, tính tình bướng bỉnh và lạnh lùng, chuyện anh không muốn làm thì cho dù ông Thi có cầm gậy đánh anh thì anh cũng sẽ không khuất phục.

Bà ấy thực sự không ngờ rằng, có một ngày nào đó Ngũ gia từ con người cứng rắn trở thành một người dịu dàng, thật hiếm có.

Trở về phòng, Thi Liên Chu nhìn xung quanh một vòng, cau mày nói: “Chỗ ở quá tệ rồi.”

Khương Chi gật đầu, trầm tư nói: “Đúng là có hơi nhỏ.”

Thi Liên Chu nhìn Khương Chi, giọng nói tràn ngập sự giàu có: “Mua một căn nhà nhé?”

Khương Chi cười lớn, giơ tay nhéo mặt Thi Liên Chu, giọng điệu vừa buồn cười vừa mới lạ: “Thì ra đây chính là cảm giác có người bao nuôi.”

Thi Liên Chu mím đôi môi mỏng, dùng đôi mắt đen sâu thẳm và kiềm chế nhìn cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận