Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 421: Đi Vào Quỹ Đạo

Chương 421: Đi Vào Quỹ Đạo

Phó Đông Thăng lắc đầu, nói: “Tôi không biết, sau khi kẻ đó bị bắt thì không còn tin tức gì nữa, đồn cảnh sát bây giờ canh phòng nghiêm ngặt hơn cả nhà tù, hoàn toàn không để lộ ra bất kỳ tin tức gì, mọi người đều đang suy đoán trấn Đại Minh sắp loạn rồi, nhà xuất bản của chúng ta khi nào có thể đăng bài?”

Khương Chi dùng ngón tay chạm nhẹ vào đôi môi đỏ mọng của mình, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Sau khi Mẫn Đào thất thế.”

Sắc mặt của Phó Đông Thăng đột nhiên thay đổi: “Mẫn Đào sắp thất thế? Thật sao?”

Khóe miệng Khương Chi khẽ nhếch lên, cười lạnh nói: “Tôi muốn xem ông chủ họ Trương kia cùng Mẫn Tử Nghi có tình anh em thắm thiết đến mức nào.”

Môi của Phó Đông Thăng run lên, không dám nói lời nào.

Ông ấy cảm thấy từ khi ông ấy gặp được vị bà chủ này, mọi thứ dường như nằm ngoài tầm hiểu biết của ông ấy, ‘bát cơm sắt’ mà ông ấy từng hướng tới giờ đã bị vứt đi, nghĩ đến ánh mắt giận dữ của chị gái Phó Đông Mai thì sắc mặt của ông ấy không khỏi có chút âm u.

Đột nhiên, dường như nghĩ đến điều gì đó, Phó Đông Thăng vội vàng nói: “Bà chủ, đám người của nhà xuất bản văn học nhân dân huyện Thấm lại đến trấn Đại Minh, lần này bọn họ bị thiệt hại lớn, e là sẽ không rút trôi được cục tức này, chuyện nhà xuất bản của chúng ta muốn đăng bài huyện Thấm e là không phải một chuyện dễ dàng.”

Nhắc đến mấy chữ ‘nhà xuất bản văn học nhân dân huyện Thấm’, Phó Đông Thăng lại cảm thấy may mắn.

Chuyện rắc rối do nhà xuất bản văn học nhân dân huyện Thấm đã lan truyền đến trấn Đại Minh, may mà giờ ông ấy đã từ chức, nếu không bây giờ chắc chắn sẽ bị liên lụy, chỉ là thương hay cho người chị gái Phó Đông Mai của ông ấy, bị người ta khiển trách trước mặt tất cả mọi người, khiến cho mất hết thể diện.

Mà ông ấy đã trở mặt với chủ cũ của mình, vô số đồng nghiệp cùng ngành ở trấn Đại Minh đang chờ xem trò cười của ông ấy.

Vẻ mặt Khương Chi bình tĩnh, ung dung nói: “Ông không cần phải quan tâm đến bọn họ làm gì, mấy người đó chỉ như vai hề đang nhảy nhót. Sau khi khánh thành xong, nhanh chóng tung ra nội dung phần tiếp theo của tiểu thuyết《Anh Hùng Xạ Điêu》, nhanh chóng bắt giữ được một nhóm độc giả trung thành, như vậy chúng ta có thể phô bày hết tài năng giữa các nhà xuất bản.

Bộ Xạ Điêu cũng đủ sức để biến ‘nhà xuất bản Thanh Phong Du’ của cô trở thành sự tồn tại không thể coi thường.

Phó Đông Thăng thấy dáng vẻ của cô không giống như đang đùa, cũng thở ra một hơi, thẳng thắn nói: “Trong lòng cô có ý tưởng là được, vậy cô xem khi nào có thời gian để quay lại trấn Đại Minh bắt đầu khánh thành nhà xuất bản, trong tay tôi đang có một số bài viết của các tác giả mới gửi đến, đúng lúc có thể xuất bản trên báo của chúng ta”.

Một biên tập viên lâu năm như ông ấy vẫn phải có một số mối quan hệ nhất định.

Khương Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mai đi.”

Mấy ngày nay chạy đi chạy lại khắp nơi, cũng nên để Tiểu Diệu có thời gian được nghỉ ngơi.

Phó Đông Thăng suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được! Nếu như đã không còn chuyện gì nữa thì tôi đến nhà ga đây, tôi phải về gấp, đúng lúc cần chuẩn bị đồ đạc cho buổi khai trương ngày kia, đợi khi nào cô quay về đó, chúng ta có thể lập tức cắt băng khánh thành!”

Khương Chi gật đầu, đưa toàn bộ bản thảo viết mấy ngày nay cho Phó Đông Thăng.

“Ngày mai, ông chuẩn bị sẵn tờ báo sẽ phát hành trong ngày cắt băng khánh thành, về phần thơ ca thì đăng bài thơ《 Gửi cây sồi 》, về phần tiểu thuyết《 Anh Hùng Xạ Điêu 》thì trực tiếp chiếm hầu hết toàn bộ trang báo, được xuất bản thành hai chương, còn có, để lại một góc, nhắc đến chuyện xảy ra gần đây ở trấn Đại Minh”.

Phó Đông Thăng cầm trong tay một chồng bản thảo dày cộm, vẻ mặt vui mừng rạng rỡ.

Ông ấy vội vàng nói: “Tôi làm việc, cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ đích thân xem xét và biện soạn bản thảo.”

Khương Chi gật đầu.

Phó Đông Thăng cầm lấy bản thảo và rời đi.

Khương Chi nhìn theo bóng lưng của ông ấy, khẽ thở phào nhẹ nhõm, đến đây lâu như vậy rồi, cuối cùng sự nghiệp của cô cũng đã đi vào quỹ đạo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận