Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 582: Mơ

Chương 582: Mơ

Lúc mấy đứa nhỏ thức dậy thì đã là ba giờ chiều.

Hình như Tiểu Diệu đã gặp ác mộng, sắc mặt tái nhợt, cậu bé ôm lấy Khương Chi, giọng hơi run run nói: “Mẹ.”

“Sao vậy con?” Khương Chi ôm Tiểu Diệu rồi nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, một lúc sau, thân thể run rẩy của cậu bé mới dần bình tĩnh lại, sắc mặt cũng không khó nhìn như vậy nữa.

Tiểu Diệu nuốt nước bọt, đồng tử giãn ra vì sợ hãi: “Con. . . con mơ thấy anh cả của con. . . Anh cả của con chết rồi.”

Tay của Khương Chi ngừng lại, cô nhìn Tiểu Diệu với ánh mắt hơi nặng nề.

Nghe Tiểu Diệu nói xong, Tiểu Ngự cũng không cảm thấy xui xẻo, cậu bé vỗ ngực thật mạnh, cười toe toét: “Em nhìn anh này, anh khỏe mạnh nhất mà, sao có thể chết được chứ? Lão tam, em mơ viển vông rồi.”

Tiểu Qua cũng gãi đầu an ủi: “Không sao đâu, anh ba, chỉ là giấc mơ mà thôi, là giả đó!”

Tiểu Diệu lắc đầu, đôi tay nhỏ bé nắm chặt quần áo của Khương Chi, chẳng dám buông ra chút nào.

Khương Chi xoa đầu rồi bế Tiểu Diệu lên, cô nói với Tiểu Ngự: “Con và mấy em ở trong nhà nhé.”

Nói xong, cô bế Tiểu Diệu ra khỏi nhà, bọn họ cũng không đi xa, mà chỉ ngồi trên tảng đá dưới gốc cây hợp hoan, cô nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, mẹ đang ở đây, con kể mẹ nghe xem con mơ thấy những gì vậy?

Có lẽ môi trường yên tĩnh đã khiến tâm trạng của Tiểu Diệu thoải mái hơn, cậu bé im lặng một lúc rồi mới chậm rãi kể lại những chuyện xảy ra trong giấc mơ của mình.

Khương Chi nghe cậu bé kể xong, một ngọn sóng lớn chợt dâng lên trong lòng cô.

Cô ngẩn người nhìn Tiểu Diệu, môi mím chặt, tất cả những linh cảm xấu đều được xác nhận.

Tiểu Diệu thực sự đã mơ về phiên ngoại sau khi cuốn tiểu thuyết kết thúc.

Trong giấc mơ, Tiểu Ngự đã hơn hai mươi tuổi, đã đến tuổi kết hôn, Tưởng Nguyên Trinh đã đích thân làm mai mối, cưới con gái nhà quyền quý cho Tiểu Ngự, ban đầu hai vợ chồng không có tình cảm với nhau, bởi vì cô gái kia sớm đã có người trong lòng từ lúc đang đi học.

Sau đó, người phụ nữ đó đã cắm sừng Tiểu Ngự.

Không một người đàn ông nào có thể chịu đựng được sự sỉ nhục này, huống hồ là người có tính tình nóng nảy, khó có thể kiềm chế được giống như Tiểu Ngự.

Tiểu Ngự phạm tội giết người, giết vợ mình và gian phu của cô ta, Tưởng Nguyên Trinh vô tình biết chuyện này rồi cô ta tự mình đi tố cáo, Thi Liên Chu vốn không có nhiều tình cảm với mấy đứa nhỏ, cộng thêm tác phong ăn chơi trác táng của Tiểu Ngự sau khi về nhà khiến Thi Liên Chu phớt lờ thằng bé.

Tiểu Ngự phải ngồi tù vì giết người, sau đó bị kết án tử hình.

Nếu như Thi Liên Chu bằng lòng can thiệp vào thì Tiểu Ngự sẽ không chết, thật đáng tiếc.

Tiểu Diệu không biết tên của Tưởng Nguyên Trinh, nhưng cậu bé nhớ rằng mình đã từng gặp người phụ nữ trong mơ một thời gian trước khi cậu bé ở huyện Thấm.

Cũng chính vì Tiểu Diệu đã mơ thấy đúng Tưởng Nguyên Trinh, cho nên Khương Chi mới ý thức được, chuyện này không phải chỉ là một giấc mơ của đứa nhỏ, mà là chuyện đã thực sự xảy ra, nhưng mà, chuyện này không xảy ra trong chính văn của tiểu thuyết, mà là phiên ngoại sau khi kết truyện.

Khương Chi đè nén nhịp tim như sấm sét của mình, hít một hơi, hỏi: “Chỉ thế thôi à?”

Tiểu Diệu gật đầu, đột nhiên nói: “Mẹ, mẹ đừng ở chung với cha nữa nhé, cha trong mơ hung dữ lắm, cha không quản anh cả, hơn nữa cha còn kết hôn với người phụ nữ khác, mẹ ơi, cha không tốt đâu.”

Niềm vui nỗi buồn của trẻ con luôn không thể giải thích được, mặc dù chỉ là một giấc mơ, nhưng cảnh tượng trong giấc mơ khiến cậu bé sợ hãi, gián tiếp cự tuyệt Thi Liên Chu.

Tiểu Diệu nhíu chặt đôi mày lông mày nhàn nhạt, vẻ mặt không vui.

Cậu bé có tính tình hiền lành, hiếm khi bộc lộ những cảm xúc như thế này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận