Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 538: Hóng Chuyện

Chương 538: Hóng Chuyện

Một hồi lâu sau, Tiểu Tông cũng không có phản ứng, xem ra cậu bé không có hứng thú với kẹo hồ lô.

“Em ấy không ăn thì thôi, mẹ đưa tiền đây, con đi mua cho!” Tiểu Ngự nghiêm mặt, trông mong nhìn Khương Chi, xòe hai bàn tay nhỏ ra, nói.

Khương Chi vỗ đầu của cậu nhóc, nghiêm túc nói: “Nói cho dễ nghe vào!”

Tiểu Ngự không nhịn được nhíu đôi mày nhỏ, một hồi lâu sau mới nói: “Mẹ cho con một ít tiền được không? Con muốn ăn kẹo hồ lô.”

“Thế này còn tạm. Đi thôi, cùng nhau mua!” Khương Chi nghiêng đầu nhìn gương mặt đầy uất ức của con trai.

Với việc gần đây thôn Đại Danh vừa bị chỉnh đốn và thay đổi, Khương Chi cũng không thoải mái đến mức có thể để Tiểu Ngự tự cầm tiền đi mua kẹo hồ lô như vậy, chưa nói đứa nhỏ có thể bị bắt cóc mà có thể tìm cậu bé về hay không cũng là một vấn đề.

“Được rồi, đi thôi!” Trên gương mặt nhỏ của Tiểu Ngự rõ ràng rất không hài lòng.

Trên con đường này có nơi bán kẹo hồ lô, ba mẹ con đi vòng qua sở cảnh sát, đi thêm một đoạn nữa mới nhìn thấy một cụ già bán kẹo hồ lô. Khương Chi mua bốn xâu kẹo, Tiểu Ngự vừa nhận kẹo đến tay thì không kịp chờ đợi mà lập tức lột giấy gói ra, ăn ngay.

“Hả? Phía trước đang làm gì vậy nhỉ? Sao lại náo nhiệt như thế?” Tiểu Ngự nói dứt lời thì lập tức co cẳng chạy về phía đông người kia.

“Tiểu Ngự!” Khương Chi nhíu mày, mắt thấy Tiểu Ngự đã chạy vào đám đông thì cô cũng hết cách, chỉ có thể ôm Tiểu Tông đuổi theo.

Tiểu Ngự ỷ vào việc cơ thể mình nhỏ bé mà chen chúc vào trong đám đông, không bao lâu sau thì cậu bé đã chạy đến phía trước, Khương Chi không còn cách nào ngoài việc mặt dày mày dạn đuổi theo. Lúc Khương Chi đuổi lên phía trước thì nhìn thấy một đám đông công nhân mặc đồng phục đang biểu tình.

Đây là một xưởng dệt quốc doanh tên “Hằng Sướng”, thiết bị trong xưởng rất đầy đủ, chủ yếu sản xuất vải chéo trắng, dây đen, dây hoa, vải nhung, vải trơn…

Xưởng dệt vải này rất nổi tiếng, tuy Khương Chi không quá quen thuộc với trấn Đại Danh nhưng cũng đã từng nghe thấy tên tuổi của nó.

Thế này là thế nào?

Lúc này Tiểu Ngự đứng phía trước quay đầu lại, cậu nhóc vừa gặm kẹo hồ lô vừa cười hì hì nói: “Xưởng dệt này vỡ nợ rồi, nghe người ta nói vì kinh doanh không tốt, khất nợ tiền lương của công nhân, nợ tiền mua vật liệu cũng nhiều, bây giờ đã nghiêm trọng đến mức phải bán công xưởng để trả nợ.

“Bán công xưởng?” Đôi mắt đẹp của Khương Chi hơi nheo lại, giống như có điều suy nghĩ.

Từ sau khi chính sách “làm giàu trước người” được kích hoạt thì những người to gan cũng bắt đầu xông xáo hơn, rất nhiều doanh nhân tư nhân và doanh nghiệp tư nhân có nguồn vốn mạnh đã xuất hiện, điều này là xu hướng tất yếu khiến các công xưởng quốc doanh trở nên hoang tàn.

Với làn sóng rất nhiều công xướng quốc doanh đóng cửa thì làn sóng người thất nghiệp với số lượng lớn cũng sắp xảy ra rồi.

Xưởng dệt đóng cửa, xưởng trưởng thiếu một món nợ khổng lồ, đây là vấn đề khó mà họ muốn giải quyết ngay.

Khương Chi nghĩ mình không cần thanh toán quá nhiều tiền mà đã có thể tiếp nhận công xưởng này, đây chắc chắn là một cuộc mua bán đáng giá.

Im lặng một lát, Khương Chi ôm Tiểu Tông, nắm tay Tiểu Ngự đi thẳng lên phía trước của xưởng dệt Hằng Sướng. Đám đông ở bên ngoài đang không ngừng kêu la thì khi nhìn thấy Khương Chi, tất cả đều tò mò nhìn theo cô nhưng sau đó lại tiếp tục giận dữ hô to.

“Trả tiền mồ hôi nước mắt cho chúng tôi! Trả tiền mồ hôi nước mắt cho chúng tôi!”

Tất cả đều trăm miệng một lời, tiếng nói vang vọng, tê cả da đầu mà cửa lớn của xưởng dệt vẫn đóng chặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận