Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 419: Cô Tin Tưởng Tôi À?

Chương 419: Cô Tin Tưởng Tôi À?

“Tiểu Khương, cảm ơn em.” Triệu Ngọc Phương giơ tay lau nước mắt, trong giọng nói tràn đầy sự cảm kích.

Khương Chi lắc đầu.

Cô cũng không phải người tốt thích làm từ thiện, sẵn sàng giúp đỡ những thanh niên thất nghiệp trở lại đỉnh cao của sự nghiệp, nếu như không phải bản thân Hồ Vĩnh Chí có giá trị gì để cô coi trọng, cô sẽ không nhắc đến chuyện này.

Cô nói: “Khi nào anh mua được hàng, thì hãy mang đến nhà xuất bản Thanh Phong Du ở số 08, ngõ Trúc Lan, thị trấn Đại Minh để tìm tôi.”

“Được!” Hồ Vĩnh Chí gật đầu, trong mắt tràn đầy ý cười.

Sau khi đã bàn bạc xong, Khương Chi cũng đứng dậy ra về.

  

Tâm trạng Hồ Vĩnh Chí cực kỳ kích động nên cũng không giữ cô lại, lúc Khương Chi rời đi, anh ấy cũng đã bắt đầu sắp xếp ba lô, chuẩn bị đi đến thành phố Thanh, vừa nhìn đã biết anh ấy là một người theo trường phái hành động.

Sau khi rời khỏi nhà Hồ San San, Hổ Tử hét lên muốn quay lại tìm Cận Phong Sa.

Khương Chi vừa mới chiêu mộ được một vị tướng tài, tâm trạng vui vẻ nên lập tức dẫn theo mấy đứa trẻ đến nhà Cận Phong Sa.

Nhưng cô cũng không ngờ rằng bản thân sẽ gặp được một nhân vật trong cốt truyện ở nhà máy thép này.

……

Khi bọn họ vừa đến trước cửa nhà Cận Phong Sa, bên trong lập tức truyền ra tiếng mắng mỏ của bà Anh.

Bà ta lớn tiếng nói: “Con im lặng như vậy không nói gì là muốn làm gì? nhanh đến gặp lãnh đạo của con để giải thích rõ ràng sự việc đi, con cứ nói rằng chuyện này không phải do con làm! Tuổi tác của con cũng không còn nhỏ nữa rồi, sao làm gì cũng không biết dùng đầu óc để giải quyết hả? Nếu không có công việc này thì sao Hồng Mai có thể đồng ý lấy con được?”

“Con đúng là cái đồ vô dụng mà, được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, hôm nay thể diện của bà già đây đều vì con mà mất hết rồi!”

“Cái đồ hũ nút này, nửa cây gậy cũng không đánh nổi một cái rắm, cùng một tính cách giống người cha đã chết kia của con vậy!”

“……”

Tiếng chửi bới la hét khiến da đầu người ta cảm thấy tê dại, hàng xóm cũng tụ tập lại, chỉ trỏ về phía nhà của Cận Phong Sa.

Khuôn mặt nhỏ của Hổ Tử đen sì, vỗ thật mạnh lên cửa, gân cổ hét lên: “Mọi người đang cười nhạo bà đấy, bà lại còn biết mắng người khác à, là bà khiến mặt mũi của Lão Cận bị mất hết mới đúng!”

Trong phòng nhất thời không có âm thanh gì.

Một lúc sau, Cận Phong Sa mới ra mở cửa.

Sắc mặt anh ấy suy sụp, lúc nhìn Khương Chi thì nở nụ cười cứng ngắc, khiến cho vết sẹo trên mặt cũng nhăn lại, nhìn có chút đáng sợ.

Anh ấy nói: “Đã tổ chức sinh nhật cho San San xong rồi à? Con bé hôm nay rất vui vẻ nhỉ?”

Hổ Tử đẩy anh ấy ra rồi đi vào trong, nhìn quanh nhà một lượt, cũng không thấy bà Anh đâu.

Thằng bé trừng mắt nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, con môi, giọng điệu chế nhạo nói: “Chạy cũng nhanh đấy.”

Cận Phong Sa mời Khương Chi, Tiểu Qua và Tiểu Diệu vào trong nhà, nghe vậy không khỏi cười khổ, đi đến trước mặt của Hổ Tử, vươn tay vỗ đầu thằng bé, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, con bớt nói mấy câu đi.”

Phương Chi cũng không muốn ở lại lâu, nói: “Đợi khi nào giám đốc An trở về, anh hãy kể lại cho người nghe mọi chuyện xảy ra từ đầu đến cuối, nói với ông ấy rằng xin kiểm tra chi tiết hóa đơn thu chi của nhà máy, nếu như không điều tra thì anh nhất định không rời đi, không những phải báo cảnh sát mà còn muốn báo lên thành phố hoặc tỉnh.”

Yết hầu của Cận Phong Sa lên xuống, nhìn Khương Chi, khàn giọng nói: “Cô tin tưởng tôi à?”

Khương Chi ngước mắt liếc nhìn anh ấy một cái, giọng điệu bình tĩnh nói: “Anh không có can đảm để làm chuyện đó.”

Nghe vậy, Cận Phong Sa cũng không biết nên khóc hay lên cười, nhưng sau khi nghe được những lời này của cô, tâm trạng chán nản ban đầu của anh ấy dường như thoải mái hơn rất nhiều, khiến cho sự thất vọng trong lòng cũng biến mất hầu như không còn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận