Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 409: Xoay Chuyển Tình Thế

Chương 409: Xoay Chuyển Tình Thế

Rơi vào đường cùng nên ông ta chỉ có thể lợi dụng cái cớ phù hợp là phối hợp với các bộ phận cơ giới để Cận Phong Sa phải tự mình đến nhà kho một chuyến.

Cùng lúc đó ông ta dẫn theo xưởng phó đến bắt gặp tại chỗ, nhân chứng vật chứng đều có, Cận Phong Sa có miệng cũng khó trả lời.

Không phải ông ta không nghĩ đến chuyện tống Cận Phong Sa vào tù làm bạn với em trai mình nhưng dù thế nào cũng không thể làm lớn chuyện “biển thủ”, nếu để công an đến tận cửa điều tra sẽ quấy rầy đến An Lập Vĩ, mà từ đó việc ông ta tính toán từ nhiều năm nay cũng sẽ bị bại lộ.

Vốn dĩ chuyện này đang tiến hành rất thuận lợi, ai biết ông ta lại xui xẻo như vậy, đụng phải một người thích xen vào việc của người khác như Khương Chi.

Đúng là ông ta đã tra ra Khương Chi, cô chính là kẻ cầm đầu hại một nhà em trai của ông ta vào tù.

Mà khi ông ta phải dùng đến mối quan hệ để được vào đồn công an thăm thì cháu trai Vương Tông Phường đã hoàn toàn bị phế đi, cho dù sau này được ra tù thì cũng chỉ là một kẻ tàn tật. Bây giờ nhớ đến lúc cháu trai mình nhắc đến Khương Chi, thái độ của anh ta chính là chỉ ước gì có thể ăn tươi nuốt sống Khương Chi thì Vương Bằng Lỗi cũng trở nên lạnh lẽo.

Vương Bằng Lỗi ho nhẹ vài tiếng, sắc mặt nghiêm lại, giọng nói lạnh lùng: “Đồng chí Khương, cô không cần làm loạn.”

Khương Chi cong môi, trả lời như cảm thấy rất có hứng thú: “Ồ? Tôi cố gắng hết sức giúp các người đuổi bắt kẻ tình nghi “biển thủ”, đền bù tổn thất cho xưởng thép nhưng đến chỗ ông thì lại trở thành làm loạn rồi à?”

“Sao ông lại sợ báo công an nhỉ? Trước đó vài ngày, con trai tôi còn bị em trai và cháu trai của ông bắt cóc, chắc trong đó không có dấu vết của ông đâu nhỉ?”

Ý là: Ông không bị tóm vì tội đồng lõa nên bây giờ sợ gặp công an, đúng không?

Sắc mặt Vương Bằng Lỗi tái xanh, ông ta bị nghẹn cứng ở cổ họng, lâm vào thế bí, đừng hỏi mặt mày ông ta kìm nén đến mức nào.

Lúc này, một người đàn ông cao gầy bước ra từ đám đông.

Ông ấy kéo chiếc mũ trên đầu xuống, giơ tay vuốt tóc mình, không nhịn được nói: “Được rồi, tất cả giải tán, trở về đi! Đồng chí Cận Phong Sa tạm thời giữ nguyên chức vụ, chờ xưởng trưởng ở bên ngoài trở về rồi nói tiếp.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ngờ chuyện này còn có cơ hội xoay chuyển.

Nghe vậy Vương Bằng Lỗi quýnh lên: “Lão Hồ!”

“Đồng chí Bằng Lỗi, đồng chí Cận Phong Sa đã chăm chỉ làm việc nhiều năm nay, cũng nên cho cậu ta một cơ hội biện luận cho mình, mọi việc thế nào thì cứ chờ xưởng trưởng trở lại rồi nói.” Dứt lời, ông ấy lại đội mũ lên, tay bắt chéo sau lưng, chậm rãi rời đi.

Vương Bằng Lỗi tức nghiến răng.

Cái tên Hồ Binh này lại dám đối đầu với ông ta nhiều lần.

Xưởng luyện thép có một xưởng trưởng, hai xưởng phó, Hồ Binh này là một trong hai xưởng phó, mà cũng là người An Lập Vĩ tin tưởng, tính tình ông ấy ngay thẳng, căn bản không bị Vương Bằng Lỗi lôi kéo.

“Hừ!” Vương Bằng Lỗi lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay áo muốn đi ngay.

Khương Chi lại mỉm cười, thản nhiên nói: “Ai vứt đồ ra thì tự mang vào!”

Mặt mày Vương Bằng Lỗi vặn vẹo nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Khương Chi, ông ta không muốn lại xảy ra xung đột với cô nữa nên chỉ có thể tức giận phất tay: “Đưa đồ của cậu ta về!”

Ông ta vừa dứt lời, mấy công nhân mặc áo màu xanh lam đứng sau lưng ông ta nhìn nhau, rồi bước lên gom hết chăn đệm của Cận Phong Sa bị ném lung tung xuống đất, kéo lần lượt từng thứ về nhà anh ấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận