Trở Về Thập Niên 80: Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 704: Tới Huyện Thấm

Chương 704: Tới Huyện Thấm

Hiện tại, rất ít khi Tiểu Ngự nhớ lại mẹ mình trước kia là như thế nào nhưng vào lúc đêm tối yên tĩnh, thỉnh thoảng hình ảnh trước đó vẫn hiện lên trong đầu cậu bé, người trước mắt này hoàn toàn không giống mẹ trước kia, vì vậy trong lòng cậu bé đã yên tâm hơn.

Trong chớp mắt, Khương Chi cũng run lên, cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Có lẽ là do đã trưởng thành rồi.”

Tiểu Ngự bĩu môi, cũng không nói mình có tin vào lý do này hay không.

Khương Chi lại vỗ lưng cậu bé, bầu không khí rất im lặng nhưng ngay khi cô cho rằng Tiểu Ngự đã ngủ rồi và sắp lấy tay về thì đột nhiên lại nghe thấy Tiểu Ngự nói: “Mẹ, mẹ biết không, lúc con được lão Cận nhặt về, trong lòng con rất vui mừng.”

“Lúc đó, mỗi ngày con đều không được ăn no, cho dù thùng rác rất thối nhưng đói bụng còn khó chịu hơn.”

“Còn luôn có người xấu rình rập muốn bắt con nhưng con rất thông minh. Ha ha, mỗi lần có người nhìn chằm chằm con thì con lập tức chạy đến trước sở cảnh sát, ngồi xổm ở đó, như vậy thì không có ai dám đến bắt con.”

“Thật ra lúc đó con có quen một người bạn nhưng con cũng không nhớ rõ cậu ấy tên là gì nữa rồi, chúng con cùng ngủ chung một chỗ ở dưới gầm cầu, có một lần cậu ấy đi ra ngoài và không trở về nữa, có lẽ cậu ấy đã bị bắt cóc, bán đi mất rồi.”

“Sau đó lão Cận nhặt con về, mua quần áo mới, giày mới cho con, còn cho con đến trường, con được ăn thịt, ăn màn thầu mà chưa từng được ăn, thật sự rất ngon.”

“…”

Đây là lần đầu tiên Tiểu Ngự chịu mở lòng kể lại quãng thời gian mình chạy trốn, lang thang trước đây với Khương Chi.

Chóp mũi Khương Chi cảm thấy chua xót, cô không dám trả lời, bởi vì người thúc đẩy Tiểu Ngự trải qua khoảng thời gian bi thảm kia chính là nguyên chủ.

Mà Tiểu Ngự cũng không để ý, nói xong, đột nhiên cậu bé nhìn về phía Khương Chi, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Khương Chi, trong giọng nói lộ vẻ cẩn thận từng li từng tí không hề quen thuộc với tính cách thường ngày của cậu bé: “Mẹ, con thật sự rất thích lão Cận, trong lòng con đã xem ông ấy như cha ruột của mình.”

“Con biết mẹ không thích ông ấy nhưng mẹ có thể giúp ông ấy không? Con biết mẹ rất tài giỏi, chuyện gì cũng không làm khó được mẹ, con có thể cầu xin mẹ để ông ấy đừng kết hôn với Dư Hồng Mai không?”

Lời nói chân tình tha thiết thế này lại được thốt ra từ miệng của Tiểu Ngự, Tiểu Ngự vừa dứt lời thì sắc mặt cậu bé cũng lộ vẻ lo sợ và bất an.

Tuy Tiểu Ngự còn nhỏ tuổi nhưng cậu bé biết Dư Hồng Mai không phải phụ nữ tốt, Cận Phong Sa cũng không thích cô ta.

Cậu bé biết một khi kết hôn rồi thì hai người họ sẽ ở chung một chỗ, mà cậu bé không muốn lão Cận mà mình ưa thích, lão Cận thiện lương và đối xử với cậu bé rất tốt sẽ kết hôn với một người như Dư Hồng Mai, nếu như vậy lão Cận sẽ không vui vẻ.

Khương Chi lẳng lặng lắng nghe, cô nói: “Tình cảm và chuyện kết hôn của anh ta không phải chuyện mẹ có thể nhúng tay vào được.”

Tiểu Ngự hơi sốt ruột: “Thế nhưng lão Cận không thích Dư Hồng Mai, chắc chắn là ông ấy bị ép buộc!”

Đuôi lông mày của Khương Chi nhếch lên, cô trấn an: “Ngày mai chúng ta đến xem thử thế nào rồi nói, tìm hiểu tình huống trước đã, nếu hiện tại Cận Phong Sa thích cô ta và chính anh ta muốn kết hôn thì con cảm thấy việc mẹ ngăn cản có tác dụng gì không?”

Tiểu Ngự im lặng, không phản đối.

Trong lòng cậu bé cũng dao động. Chẳng lẽ lão Cận thật sự thích Dư Hồng Mai rồi sao?

Cậu bé cũng không biết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận